Lê Cảnh Trí bị ánh mắt của hắn làm cho chấn động, trái tim đau nhói, nước mắt rơi không ngừng: "Lăng Ý, tại sao anh không chịu đựng thêm một chút? Cho em thêm một chút thời gian.
"Lăng Ý đi đến trước mặt cô, đầu ngón tay lướt trên mặt cô, lau đi dòng nước mắt, động tác dịu dàng nhưng lời nói lại tuyệt tình: "Tôi giúp đỡ em như vậy, chẳng lẽ em không vui vẻ sao?"Cô muốn đưa hắn cho Lê Nhã Trí, hắn phối hợp với cô, cô còn gì không vừa lòng nữa.
Hắn buộc bản thân không được để tâm đến nước mắt của cô, đầu ngón tay Lăng Ý lướt qua gò má xuống đến cằm cô, hắn nâng cằm cô lên, đối mặt với hắn: "Hiện giờ em mới hối hận, có phải là muộn rồi không?"Trái tim Lê Cảnh Trí bị siết chặt, mỗi chữ nói ra đều khiến cô đau khổ: "Chuyện gì nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, đúng không?"Lăng Ý không hề trả lời, chỉ ôm cô vào lòng, hắn cúi đầu, tựa vào trán cô: "Là do em lựa chọn không thể trách người khác được.
"Hắn cố ý nói như vậy.
Hắn chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia của Lê Nhã Trí đã thấy buồn nôn, hôn khóe môi hắn đã muốn ói, nói gì đến phát sinh quan hệ với cô ta.
Nhưng hắn vẫn nói theo Lê Cảnh Trí.
Hắn muốn cho cô biết, cái gì gọi là đau thấu tim gan, cái gì gọi là tan nát cõi lòng.
Chỉ có như vậy, cô mới nhận ra hắn quan trọng thế nào, sẽ không dễ dàng từ bỏ hắn, không trơ mắt nhìn Lê Nhã Trí ở trong ngực hắn nữa.
Trời mới biết, vừa nãy, lúc Lê Nhã Trí đến gần, hắn hy vọng vợ của hắn có thể đứng ra biết bao nhiêu, chỉ cần một câu "dừng tay" thôi cũng được.
Nhưng cô không làm gì cả.
Lẽ nào trong lòng cô, cho dù hắn làm chuyện gì, yêu thương cô ra sao, cũng không thể sánh bằng người nhà họ Lê sao?Trước đây hắn có lỗi, nhưng trong thời gian qua,