Khi người dịu dàng như Viên Vũ nói ra những lời độc ác cũng vẫn nhẹ nhàng như vậy, Lê Cảnh Trí bắt đầu dao động, chẳng lẽ cô thực sự làm sai sao?Nhưng cô chỉ muốn bảo vệ hôn nhân của cô, cô có lỗi gì?"Cô là đồ con hoang, cô không nên đến thế giới này.
" Viên Vũ nói.
Trong nháy mắt bà ấy mất đi ánh sáng của người mẹ hiền, đổi thành một bà phù thủy, nói như đang nguyền rủa cô: "Đời này, việc tôi hối hận nhất chính là không ném cô vào trong thùng rác.
"Viên Vũ đi lướt qua người cô: "Lê Cảnh Trí, từ hôm nay trở đi, cô không còn là con gái tôi nữa.
Tôi biết Lăng Ý bảo vệ cho cô, nên tôi không làm được gì cả, nhưng tôi cho cô biết.
Tôi sẽ không tha thứ cho cô, cũng không tha thứ cho chính tôi.
"Viên Vũ nói xong những lời này, dường như mất hết sức lực, loạng choạng rời đi.
Lê Cảnh Trí đuổi theo hai bước, kêu một tiếng: "Mẹ.
"Viên Vũ nghe thấy nhưng bà không dừng lại, thậm chí không quay đầu, cứ như vậy đi tiếp.
Lê Cảnh Trí mệt mỏi ngồi xuống, cô nhớ đến những câu Viên Vũ vừa nói, trong đầu hỗn loạn.
Cô không phải con gái nhà họ Lê ! Vậy rốt cuộc cô là ai?Con hoang sao?! Khi Lăng Ý tìm thấy Lê Cảnh Trí, cô đang ngồi ôm đầu gối ở góc tường.
Viền mắt sưng đỏ, nhưng mắt lại khô khốc, không có một giọt nước mắt nào.
Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ lên gò má cô, phát hiện, không phải là cô không khóc mà là cô khóc đến khô nước mắt luôn rồi.
Hắn kéo cô từ dưới đất lên, ôm cô vào ngực: "Chúng ta về nhà.
""Em có nhà sao?" Lê Cảnh Trí ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ ngơ ngác nhìn hắn: "Em không phải con của cha mẹ, vậy em là ai? Nhà của em ở đâu?"Tại sao cha mẹ ruột lại không muốn cô, chẳng lẽ