Lăng Ý thấp giọng: "Nhà họ Lê không phải nhà của em, người nhà đó cũng chưa bao giờ coi em là người thân.
Hôm nay em không buông bỏ được, Viên Vũ sẽ lại dùng những từ ghê tởm nhất để nói về em, em thực sự muốn giúp nhà họ Lê sao?"Lê Cảnh Trí không nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, cho dù Lăng thị có giúp nhà họ Lê hay không, đó là chuyện của Lăng Ý, cô không có quyền phản đối hành động của hắn.
Hơn nữa, hắn cũng chỉ rút tiền chứ không chèn ép.
Nhiều năm qua, Lê thị như cái động không đáy, không ngừng hút tài chính từ Lăng thị, về tình về lý, cách làm của Lăng Ý đều không có vấn đề gì.
Cô cũng mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục lo lắng cho nhà họ Lê nữa.
Đối với nhà họ Lê, cô làm gì cũng là sai, cô không cần tự chuốc lấy nhục lo chuyện bao đồng.
Lăng Ý tan làm sớm , ôm phu nhân ủ rũ đi qua trước mặt nhân viên, đi vào thang máy chuyên dụng.
Đám nhân viên chứng kiến cảnh này lại bị nhét cho một đống "thức ăn cho chó"!.
Lăng thị rút toàn bộ vốn đầu tư, Lê thị sụp đổ trong một đêm.
Thực ra từ lâu Lê thị đã là một cái xác không hồn, mặc dù có Lăng thị không ngừng bơm tài chính cho nhưng đội quản lý cấp cao mục nát cũng không thể xây dựng lại công ty.
Lê Khải Thiên là một người bảo thủ, ông ta không chấp nhận cải cách công ty, cũng không có cái năng lực đó.
Sau khi Lăng thị rút vốn đầu tư, Lê thị như một ngọn đèn cạn dầu.
Ngoại trừ một văn nhà ở Ngự Thủy Viên, nhà họ Lê không còn gì cả.
Lê Khải Thiên không biết vợ và con gái ông ta gây họa, ông ta tới tìm Lăng Ý và Lê Cảnh Trí, muốn cứu vãn tình hình.
Ông ta cũng đã thử vận may đến Lăng trạch tìm cha Lăng, nhưng hai vị nhà họ Lăng còn không để ông ta bước vào đến cổng.
Lê Khải Thiên hết cách, chỉ có thể chạy đến Lăng thị.
Ông ta đứng ngoài cửa mấy ngày cũng