Đánh người đánh kẻ hèn mọn.
Bọn họ là người phạm sai lầm, tại sao lại bắt cô và hắn gánh chịu hậu quả?Lê Cảnh Trí phải đối mặt với người nhà họ Lê như thế nào mới đúng, cho nên cô tránh mặt, mọi chuyện đều giao cho Lăng Ý xử lý.
Nhưng sự xuất hiện của Giang Noãn đã tạo niềm vui cho cuộc sống mệt mỏi của cô.
Giang Noãn biết tình hình gần đây của Lê Cảnh Trí, hẹn cô ra ngoài thì không được tốt lắm, nhưng chuyện này không thể không tự ra mặt được.
Giang Noãn nghĩ tới nghĩ lui vẫn mang thiệp cưới đến Lăng thị.
Lê Cảnh Trí không muốn quấy rầy Lăng Ý, đi lên sân thượng nói chuyện với cô bạn thân Giang Noãn.
Không biết là tại sao, quan hệ hai người trong mấy tháng nay càng ngày càng xa cách.
Không biết là do Lê Cảnh Trí làm việc quên không liên lạc với Giang Noãn, hay là Giang Noãn có tình yêu và gia đình không rảnh để quan tâm đến Lê Cảnh Trí.
Nói chung, từng là bạn thân không có gì giấu nhay, hiện giờ mỗi người lùi lại một bước, chỉ còn là bạn bè bình thường.
Kỳ lạ là giữa hai người không có ai làm sai chuyện gì, nhưng lại không hẹn mà cùng xa lánh nhau.
Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua Giang Noãn chủ động liên lạc với cô.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, làn gió trêu người.
Lê Cảnh Trí nhoài người trên sân thượng, nhìn người xe tấp nập dưới tầng, trong lòng không khỏi xúc động.
Đứng trên đỉnh có thể quyết định vận mệnh của người khác, nhưng những người đứng dưới lại không có quyền lựa chọn.
Thì ra cô cũng không có lựa chọn nào khác, ngay cả cơ thể và hôn nhân của cô đều bị người khác mang đi trao đổi, may mà cô gặp Lăng Ý, cô mới có thể đứng trên cao, nhìn xuống mọi người.
Giang Noãn cười: "Cảnh Trí, lâu không gặp càng ngày cậu càng xinh đấy.
"Lời khen không phải giả, mà nó xuất phát từ đáy lòng.
Tình yêu đúng là thứ nuôi dưỡng con người, Lê Cảnh Trí vốn dĩ đã là một cô gái xinh đpẹ, nhưng từ sau khi ở bên Lăng Ý, mỗi một động tác giơ tay giơ chân của cô đều trêu chọc người khác, nhưng cũng giống một cô học sinh ngây thơ,