Giang Noãn vẫn giữ nụ cười trên mặt, làm như không nghe thấy người kia nói gì, quay sang nói chuyện với Lê Cảnh Trí: "Cảnh Trí, vừa nãy cậu nghĩ gì thế? Đột nhiên lại rùng mình giống như sợ cái gì vậy, giống hệt như lúc trước.
""Noãn ! ""Cảnh Trí, sao cậu lại làm ra vẻ mặt đó?"Giang Noãn cười nói xong, sửng sốt.
Một lúc sau cô ấy mới phản ứng được, trợn mắt nhìn về phía người vừa đến: "Cô vừa nói cái gì?""Không tìm thấy thiếu gia.
"Nói cách khác: Không tìm thấy chú rể.
Ánh mắt Giang Noãn mở to mất dần đi tiêu cự, may mà người bên cạnh đỡ được, mới giúp cô ấy khỏi ngã.
Giang Noãn hít sâu một hơi, từ từ thở ra, nhanh chóng tỉnh táo lại: "Chắc anh ấy đi phòng vệ sinh hút điếu thuốc, hay là đi đón khách, các người đi tìm lại đi, tìm thấy rồi báo tôi.
""Phải nhiều người đi tìm một chút.
""Đã tìm cả buổi rồi, sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng thiếu gia đâu, có người nói nhìn thấy cậu ấy lái xe ra ngoài.
" Người giúp việc giải thích.
"Vậy sao không báo cho tôi biết sớm?" Giang Noãn đẩy người đó, nổi giận chất vấn.
Tại sao đến giờ mới báo cho cô ấy biết, chỉ còn hơn một tiếng nữa là khách mời sẽ đến đông đủ.
Hai tiếng nữa là phải tiến hành nghi lễ.
"Tiên sinh và phu nhân dặn không nói cho cô biết, để mọi người đi tìm trước, nếu không tìm thấy mới báo cho cô biết chuyện này.
" Hai ông bà Giang hiểu được Giang Noãn muốn gả cho Giang Tây Long đến mức nào.
Bọn họ không dám để con gái thất vọng trong ngày kết hôn, hai người ôm một tia hy vọng rằng Giang Tây Long sẽ quay lại.
Nhưng sắp đến trưa rồi, nếu Giang Tây Long còn không về, hôn lễ sẽ không thể tổ chức được nữa.
Hai ông bà còn muốn giấu nhưng không giấu nổi nữa.
Chuyện này phải để Giang Noãn biết, nếu Giang Tây Long không quay lại, lễ cưới nhất định phải được hủy bỏ, tránh gây