Nhưng lý tưởng chỉ là lý tưởng, Giang Tây Long không tắt điện thoại nhưng Giang Noãn gọi mấy cuộc liền, anh cũng không nghe máy.
Giang Noãn cầm điện thoại di động, không ngừng gọi cho Giang Tây Long, hy vọng anh có thể nghe máy.
Cô ấy nhấc máy chạy ra ngoài khách sạn, trên đường người xe tấp nập, nhộn nhịp.
Lê Cảnh Trí vội vàng kéo cô ấy lại: "Noãn, cậu đi đâu thế? Hiện giờ không còn sớm nữa, nhỡ đâu anh ấy về không thấy cậu thì phải làm sao?""Tớ đi tìm anh ấy, tớ chắc chắn sẽ quay lại trước mười hai giờ, tớ chắc chắn sẽ không để lỡ giờ lành đâu.
""Mọi người đã đi tìm rồi, một mình cậu thì có thể đi tìm ở đâu?""Tớ biết nơi mà anh ấy không quên được, tớ phải đi tìm anh ấy.
""Tớ đi với cậu.
" Hiện giờ tâm trạng của Giang Noãn không ổn định, có hơi cực đoan, Lê Cảnh Trí không yên tâm.
"Không.
" Giang Noãn đột nhiên kích động, gạt tay cô ra: "Cậu không thể đi.
"Giang Tây Long mà nhìn thấy Lê Cảnh Trí thì càng không muốn kết hôn.
Cô ấy không thể dẫn Lê Cảnh Trí theo.
"Cậu biết anh Tây Long ở đâu sao?""Tớ biết nơi đặc biệt nhất với anh ấy, tớ sẽ đến đó tìm.
""Nếu như anh ấy không có ở đó thì sao?"Giang Noãn hít sâu một hơi: "Nếu không tìm được, tớ sẽ quay về, tớ sẽ ở đây chờ anh ấy về kết hôn với tớ.
"Giang Noãn tránh khỏi tay Lê Cảnh Trí, chặn một chiếc taxi, rời đi.
Lê Cảnh Trí nhìn chiếc xe càng ngày càng đi xa, muốn đuổi theo lại bị Lăng Ý ôm lại: "Em định chạy đi đâu? Em cũng có biết đường đâu.
"Lăng Ý đã nhìn thấy Lê Cảnh Trí và Giang Noãn chạy ra ngoài, hắn đuổi theo lại nhìn thấy bộ dạng hồn vía lên mây của cô.
Lê Cảnh Trí quay đầu nhìn hắn, lo lắng: "Noãn đi tìm Giang Tây Long, không thấy anh ấy đâu cả.
"Lăng Ý dừng lại: "Không phải em hy vọng bọn họ kết hôn sao?""Từ trước tới giờ em chưa từng hy vọng hai người đó kết hôn với nhau, em chỉ hy vọng, cho dù bọn họ có kết hôn hay không đều là vì suy nghĩ cho bản thân chứ không phải vì những lí do khác