Lúc Lê Cảnh Trí phát hiện ra có điều gì đó không đúng thì đã quá muộn, ánh mắt Lăng Ý đỏ lên, mang theo tơ máu, thâm trầm đến đáng sợ.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Lăng Ý đã đi đến, kéo cô ra từ trong ngực Giang Tây Long.
Trong nháy mắt, trong lòng Giang Tây Long trở nên trống vắng.
Một giây sau, một nắm đấm nặng nề rơi vào khóe miệng của Giang Tây Long. Anh quay đầu, xung quanh khóe miệng có một mảng xanh tím.
Lăng Ý giữ chặt Lê Cảnh Trí, nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt giống như cất chứa băng ngàn năm: " Giang Tây Long?"
Lăng Ý ra tay đủ tàn nhẫn, Giang Tây Long sờ sờ khóe môi: "Là tôi".
Lăng Ý tức giận, giơ tay lại đấm một phát: "Cmn, ai cho mày cái can đảm chạm vào người phụ nữ của tao hả?"
Giang Tây Long vẫn chưa đứng vững, lại nhận tiếp một quyền, trong miệng có mùi tanh tanh.
Anh bình tĩnh đáp lại: "Người phụ nữ của anh? Ý nói là Y Nghê hay là những người khác?" Lại dám để tình nhân bắt nạt vợ đến mức này, thế mà Lăng Ý còn dám nói Lê Cảnh Trí là người phụ nữ của hắn.
Lăng Ý giận dữ cười: "Mày dám quản tao có bao nhiêu phụ nữ sao? Chẳng qua Lê Cảnh Trí cũng là một trong số đó. Mày là cái thá gì mà lên mặt ở đây?"
Giang Tây Long chợt nở nụ cười châm biếm, khinh bỉ. Nụ cười này kϊƈɦ thích Lăng Ý, hai tay hắn siết lại, trêи trán nổi đầy gân xanh.
Lê Cảnh Trí vội vàng ôm cánh tay hắn lại: " Lăng Ý, Lăng Ý"
Cô không biết tại sao Giang Tây Long lại không hề né tránh, cô không thể để Lăng Ý lại ra tay đánh người, vốn dĩ là lỗi của cô, cô không thể để người khác vì mình mà chịu đòn được.
Lăng Ý hạ mắt, nhìn người đang giữ hắn lại, mở miệng yếu ớt, âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ: "Cô bảo vệ hắn?"
Cô dùng sức lắc đầu: "Không phải, không phải như anh nghĩ đâu".
Lê Cảnh Trí biết, hắn nhất định là lại hiểu lầm: " Lăng Ý, anh nghe tôi nói, sự việc không phải như vậy đâu. Tôi có thể giải thích, tôi có thể giải thích".
Hắn nhìn Giang Tây Long một chút, lại gắt gao nhìn