Mặc dù Lăng Ý đã kéo Lê Cảnh Trí đi xa nhưng ánh mắt Giang Tây Long vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
"Vì nhà họ Lê, hy sinh hạnh phúc của đời mình như vậy có đáng hay không?" Lê Cảnh Trí, em thật sự cứ bỏ lại anh dễ dàng vậy sao?
Giang Tây Long vốn tưởng rằng, ba năm không gặp, anh hoàn toàn có thể khống chế trái tim của mình, đem đoạn quá khứ kia để ra sau đầu. Lúc cô về nước, anh biết, nhưng anh không chủ động tìm cô, thậm chí tránh né lúc cô gặp mặt Giang Noãn,... Nhưng khi gặp lại cô, cô vẫn mang dáng vẻ bi thương, đau buồn như vậy, anh không có cách nào khống chế được tình cảm của mình.
Lúc trước, anh buông tay là mong cô có thể tìm được hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô lại bị tiểu tam tìm đến cửa nhục mạ như vậy, cô thật sự hạnh phúc sao?
Vẻ mặt của Giang Tây Long ngày càng xám sịt, âm u.
Từ trong đám người, Giang Noãn đi ra, kéo tay Giang Tây Long, đau lòng, kêu một tiếng,"anh".
Giang Tây Long vẫn duy trì tư thế như vậy, không nhúc nhích, không nói một lời, dường như không thấy Giang Noãn lại gần.
Giang Noãn cũng im lặng không lên tiếng, thật lâu mới nói: "Cảnh Trí sẽ không bị Lăng Ý ức hϊế͙p͙ đâu, dấu vết trêи người cô ấy đến bây giờ vẫn còn chưa tan đấy."
Bấy giờ Giang Tây Long mới có phản ứng, anh quay đầu, trong mắt ôn hòa hiện lên tia hận thù: "Hắn dám đánh cô ấy?"
Giang Noãn lắc đầu một cái, giải thích,"Cũng không phải là đánh, thật ra.... tên Lăng Ý kia ăn mặc chỉnh tề, lịch sự mê người, nhưng ở trêи giường hắn là một con chó háo sắc. Lần trước, Cảnh Trí bị hắn bắt nạt, một tuần sau cũng không tiêu hết, em nhìn thấy mà còn xót."
Trong lời nói của cô ý tứ rất rõ ràng, dấu vết trêи người Lê Cảnh Trí là do bọn họ ở trêи giường lưu lại.
Dấu vết từ trêи giường.....
Giang Tây Long siết chặt nắm đấm, môi mỏng nhếch lên, không nói gì thêm.
............
Gió đêm man mát.
Lăng Ý không nói câu nào, kéo