Cuộc sống cứ như vậy diễn ra trong một tuần.
Lê Cảnh Trí không những không nghĩ được cô phải làm gì, ngược lại còn bị Lăng Ý quấn đến mức không thở nổi.
Tiếng chuông cửa vang lên, Lê Cảnh Trí tưởng rằng người giao thức ăn tới, cô ôm đầu gối, ngồi nép trên ghế salon, không nhúc nhích.
Mọi ngày, Lăng Ý sẽ làm như đề phòng trộm cướp, đi ra mở cửa, chỉ lo cô sẽ nhân cơ hội đi ra ngoài.
Nhưng lần này, hắn lại ngồi yên bên cạnh cô, trêu đùa ngón tay cô.
Lê Cảnh Trí liếc mắt nhìn hắn.
Ánh mắt Lăng Ý cũng nhìn lại cô, nhíu mày: "Không phải em vẫn muốn đi mở cửa sao, hôm nay cho em đi đấy.
"Cô nhíu mày, không hiểu hắn có ý gì.
Cô rút tay lại, đi mở cửa.
Người rụt rè, ngóc đầu ngoài cửa là Lê Nguyệt.
Cô ấy thấy người mở là Lê Cảnh Trí thì thoải mái đi vào, trên tay vẫn còn đang xách hai túi lớn mua ở siêu thị: "Cảnh Trí, nghe nói cô muốn ăn chân giò hầm tôi làm, tôi liền tiện tay mua mấy món lại đây cho cô ăn.
""Một mình cô tới sao?" Lê Cảnh Trí kinh ngạc nhìn cô ấy, hình như cô chưa từng nói như vậy.
Hơn nữa, tại sao Lê Nguyệt lại biết được địa chỉ nhà mới của cô?"Còn có Hướng Diệc Nhiên nữa, là anh ta kéo tôi tới đây.
" Lê Nguyệt xấu hổ: "Anh ta đang đi đỗ xe dưới tầng hầm, tôi chạy trước không chờ anh ta.
"Lê Nguyệt muốn ôm Lê Cảnh Trí, nhưng trong tay cô ấy có quá nhiều đồ, sợ bẩn quần áo của cô, nên hạ tay xuống.
Lê Cảnh Trí nhận lấy một cái túi, dẫn theo Lê Nguyệt vào nhà bếp.
Lê Nguyệt đến khiến cho không khí xung quanh Lê Cảnh Trí trở nên thông thoáng hơn.
Lê Nguyệt luôn tràn đầy năng lượng tích cực, Lê Cảnh Trí không biết là nó có thể lây cho người khác hay không, cô chỉ biết, cứ nhìn thấy Lê Nguyệt là trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lê Nguyệt không che giấu cảm xúc của cô ấy, mở to mắt đi vòng quanh căn bếp, cô ấy chỉ muốn nói đồ ở đây quá hiện đại, cô ấy không thể dùng chúng.
Thực ra lời nói của Lê Nguyệt không buồn cười, nhưng nhìn thấy