Lăng Ý trêu đùa bàn tay của Lê Cảnh Trí, ánh mắt lạnh nhạt: "Nếu đã biết cô ở đây làm chướng mắt tôi, vậy ở lại để tìm cơ hội làm bà hai à?""Chế độ phong kiến đã qua rồi, hiện giờ là chế độ một vợ một chồng, nếu cô muốn làm bà hai một cách danh chính ngôn thuận, tôi có thể đưa cô ra nước ngoài.
"Lời nói cực kỳ khó nghe, tâm tư xấu xa vừa mới nảy sinh của Dương Tiểu Kỳ đã bị chọc thủng, oan ức lau nước mắt: "Nếu thế tại sao các người còn đồng ý cho tôi ở lại?"Lăng Ý chế nhạo: "Cô bị mù hay tai điếc, tình huống hôm đó thế nào, cô không thấy sao?"Dương Tiểu Kỳ không còn hy vọng, lau nước mắt đi ra ngoài: "Vậy tôi đi là được rồi chứ gì?""Đứng lại.
" Lăng Ý gọi một tiếng.
Dương Tiểu Kỳ dừng bước, xoay người, rụt rè nhìn hắn.
Nghe hắn nói: "Lúc đi nhớ đem quần áo theo, ném vào thùng rác dưới tầng.
"Mặt Dương Tiểu Kỳ trắng bệch.
Nói cho cùng, bọn họ vẫn xem cô ta như rác rưởi.
Không, còn không bằng cả rác rưởi.
Cô ta phải về tìm dì Lăng, cô ta phải nói cho dì Lăng biết, không phải cô ta muốn đi mà là hai người đuổi cô ta đi.
Lê Cảnh Trí đang dựa vào ngực hắn, phía sau là bầu trời xanh thẳm, cô lẩm bẩm: "Đuổi cô ta đi như vậy, phải ăn nói với mẹ thế nào?"Lăng Ý nói lời ngọt ngào bên tai cô: "Chỉ cần có em ở đây, anh không sợ gì cả.
"Trong giây phút đó, đáy mắt của cô đầy gợn sóng.
Nhưng cô sợ! Trong nửa năm ngắn ngủi, rõ ràng cô có nhà, có cha mẹ lại trở thành trẻ mồ côi, người bạn thân bao năm trở thành người đâm dao sau lưng, người chồng mà cô hết lòng lại giấu cô mọi chuyện.
Cô gần như mất hết cảm giác an toàn.
"Anh yêu em.
" Hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Chỉ cần lơ đãng trong phút chốc, cô có lẽ sẽ bỏ lỡ câu nói này.
Nhưng cô lại nghe được, cô nghĩ: "Lăng Ý, tại sao anh không thể cho em một