Lê Cảnh Trí sững sờ, cô không nghĩ tới, mình đã cố gắng giải thích như vậy, vậy mà chỉ đổi lại lấy sự sỉ nhục của hắn.
"Đây không phải lỗi của tôi." Nếu như không phải Giang Tây Long xuất hiện đúng lúc, dáng vẻ chật vật của cô sẽ càng bị nhiều người nhìn thấy hơn.
"Hắn nhìn thấy, đúng không?" Tuy là câu hỏi nhưng lại gần như khẳng định.
Lăng Ý chạm vào môi cô, bỗng nhiên lại gần gò má cô, đẩy cô ngã lên trêи thân xe. Thân thể hai người không có khe hở nào, chặt chẽ dán lấy nhau.
"Lê Cảnh Trí, có phải gần đây tôi đối với cô quá tốt đúng không? Khiến cho cô nghĩ cô có thể tùy ý làm bậy." Lúc nói chuyện, môi hắn ép lên môi cô, quấn quýt lấy nhau.
Tay hắn gỡ bỏ áo khoác trêи người cô, chạm vào trước ngực cô, lạnh lùng nói: "Có phải dấu vết này quá bí mật khiến cho cô không nhớ nổi cô là ai đúng không?"
Lê Cảnh Trí hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén tâm trạng chính mình, nói đạo lí với hắn: "Là Y Nghê không biết từ nơi nào xông tới giội tôi một chậu nước, làm cả người tôi ướt đẫm, anh Tây Long mới đưa áo cho tôi mặc. Anh chỉ cần thấy dáng vẻ chật vật của tôi là biết. Nếu anh Tây Long không xuất hiện, không biết bây giờ tôi thành thế nào rồi."
"Ý của cô là tôi còn phải cảm ơn hắn? Cảm ơn hắn ôm cô, cảm ơn hắn... yêu cô?" Tiếng cười thâm trầm rơi vào tai cô, nhưng trong mắt của hắn lại không hề có ý cười. Bàn tay đặt trêи ngực cô, sờ sờ dấu hôn bên trên: " Lê Cảnh Trí, cô quả là người có năng lực".
"Lăng Ý!"
"Nhưng Lê Cảnh Trí, cô đừng quên ban đầu là cô sử dụng thủ đoạn thấp hèn để trèo lên giường của tôi. Bây giờ đã gả được cho tôi, Lê thị cũng được cứu, hiện tại lại muốn quay lại với người yêu cũ sao?" Hắn cắn môi cô một cái chảy máu: "Cô nghĩ thật tốt".
ɭϊếʍ sạch máu trêи môi, hắn chuyển lên hôn vành tai cô: “ Lê Cảnh Trí nếu cô dám để hắn chạm vào cô một lần nữa, tôi nhất định sẽ