Có người nói, nếu không cài mật khẩu cho điện thoại, hoặc là người thẳng thắn, vô tư, không làm ra cái gì xấu, hoặc là tâm tư quá mức thâm sâu, không để lại dấu vết gì.
Lê Cảnh Trí chắc là loại thứ nhất.
Cầm điện thoại cô một lúc, anh ta trả lại cho cô: "Ầy, trả cho cô, bổn thiếu gia còn chưa nghèo đến mức đi cướp điện thoại của người khác."
Lê Cảnh Trí liếc nhìn anh ta, nhận lại di động, phát hiện lúc nãy Hướng Diệc Nhiên vừa mở ghi chú, viết một dãy địa chỉ bên trong.
"Đây là nơi ở bình thường của hắn, nếu cứ ngồi ở công ty không bằng buổi tối đến ngồi trước của nhà hắn. Một nửa thời gian hắn đều ở đây." Vì Lăng trạch ở khá xa, đôi khi hắn uống rượu, hay đi chơi về muộn, sợ mẹ hắn không thích. Lăng Ý xét về phương diện nào đó cũng được coi là đứa con hiếu thảo, còn biết dọn ra ngoài sống, cho mẹ hắn đỡ lo lắng.
Địa chỉ này xem ra không có vấn đề, chỉ có điều tại sao Hướng Diệc Nhiên lại chủ động nói cho cô biết?
"Anh mà lại tốt bụng như vậy?" Cô không tin nhìn về phía Hướng Diệc Nhiên, dù gì cũng là bạn Lăng Ý sao lại vô duyên vô cớ giúp cô?
Đây nhất định là có âm mưu.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Lê Cảnh Trí, Hướng Diệc Nhiên càng cười to hơn: "Tôi theo đạo phật được không? Phải làm nhiều việc tốt một chút thì mới có thể tích đức nhanh chóng tìm được vợ chứ."
"Nhưng mà hôm nay anh giúp tôi hai lần rồi." Một lần là lên lầu tìm Lăng Ý, một lần là cho cô địa chỉ nhà.
Hướng Diệc Nhiên chán nản: "Hôm nay tích cóp cho cả ngày mai không được sao?"
"Được, đương nhiên là được." Chỉ cần anh ta không hại cô là được.
Lê Cảnh Trí cầm điện thoại quyết định tin anh ta một lần, nếu anh ta lừa cô, chỉ cần lần sau không tin nữa là được.
Hướng Diệc Nhiên vốn định trực tiếp đưa cô đến đó, nhưng thấy ánh mắt nghi ngờ của Lê Cảnh Trí lúc nãy, vẫn là thôi, anh ta làm càng nhiều chỉ khiến cô càng nghi ngờ thêm.
Lăng Ý dù sao cũng đã từng qua lại với không ít người, tại sao đến lượt Lê Cảnh Trí lại đến lân anh ta phải trợ giúp vậy.Từ khi bỏ Cổ