Y Nghê ôm lấy cánh tay Lăng Ý, từng bước đi về phía này, khi nhìn thấy cô, lập tức thay đổi sắc mặt: "Lê Cảnh Trí, tại sao lại là cô nữa?"
"Sao lại không thể là tôi, dù thế nào, bây giờ anh ta vẫn là chồng của tôi." Liên tiếp bị sỉ nhục dù cho là người tốt tính đến đâu cũng không chịu được, hơn nữa cô còn đứng đây cả một buổi tối chịu lạnh.
Biết rõ không thể tranh với mấy người phụ nữ bên cạnh hắn nhưng cô vẫn là không nhịn được cái miệng: "Quản công tác thì là thư kí, quản cuộc sống riêng thì là tình nhân, vậy cô là loại nào?"
"Cô!" Nếu nói về thân phận quả nhiên Y Nghê ở thế hạ phong, cô ta tức đến đỏ mặt nhưng cũng không có cách nào để phản bác. Chỉ có thể lôi kéo tay Lăng Ý, lắc lắc làm nũng: "Ý, anh nghe cô ta nói kìa, thật khinh người quá đáng. Dù gì chúng ta cũng lớn bên nhau từ nhỏ đến lớn, vậy mà cô ta lại dám sỉ nhục em như vậy."
Lê Cảnh Trí bỗng nhiên lo lắng, quan hệ giữa Y Nghê và Lăng Ý không tệ, lúc nãy cô mắng cô ta không khác gì đang mắng cả hai. Hắn sẽ không bảo vệ cho Y Nghê mà đuổi cô đi chứ?
Liếc nhìn hắn một cái, trong lòng đầy bất an. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lăng Ý, tầm mắt hai người vừa khéo đối diện.
Lăng Ý liếc Lê Cảnh Trí một cái, cũng không có phản ứng gì, tựa như nhìn không khí, không có gì thay đổi.
Hắn đem cánh tay rút ra khỏi người Y Nghê, đi qua người cô, nhập mật mã, mở cửa.
Ít ra Lê Cảnh Trí vẫn nhận ra một chút tâm trạng của hắn, may mà không có tức giận. Thái độ hiện giờ ít ra vẫn tốt ơn buổi chiều.
Thấy Lăng Ý đi vào nhà, Y Nghê không thèm cùng Lê Cảnh Trí cãi nhau nữa, đi vào theo.
Lê Cảnh Trí thở dài, vốn định hai