Lê Cảnh Trí nhanh nhẹn bắt lấy tay Y Nghê, đẩy một cái.
Cô từng sống một mình ở nước ngoài, mọi thứ đều phải tự làm, nên sức lực cũng lớn hơn những cô gái bình thường. Cứng chọi cứng, Y Nghê chỉ là một cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ sao có thể thắng được cô.
Y Nghê ngã xuống đất, biết mình không đánh lại được Lê Cảnh Trí, cô ta bình tĩnh lại, bắt đầu công kϊƈɦ bằng miệng: "Có giấy chứng nhận kết hôn thì sao? Cô không nhớ là tờ giấy đó là cô sử dụng thủ đoạn thấp hèn nào để lấy sao?"
Lê Cảnh Trí chạm cằm nhìn cô ta: "Cô nói cô và Lăng Ý là thanh mai trúc mã?"
"Phải." Y Nghê kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mặc dù bị ngã xuống đất, nhưng vẫn lộ ra vẻ đắc ý: "Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, cô cho rằng cô là cái thá gì? Cho dù có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng trong lòng Lăng Ý cô cũng chẳng là cái gì cả."
Lê Cảnh Trí cố ý khiêu khích cô ta: "Cô quản tôi sử dụng thủ đoạn thấp hèn làm gì? Ngược lại là cô, làm thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm với anh ta mà cũng không thể lấy nổi chức Lăng thiếu phu nhân, lại còn giễu võ dương oai với tôi. Không có giấy chứng nhận kết hôn, cô mãi mãi chỉ là tiểu tam, là vợ bé, bị người phỉ nhổ."
"Vậy thì sao? Ít nhất người mà anh ấy che chở vẫn là tôi." Y Nghê cũng phản bác lại: "Chuyện xảy ra ở bữa tiệc, cô cho rằng anh ấy không biết sao? Anh ấy biết tôi giội nước cô, nhưng vẫn không có trách tôi, chỉ trách cô làm anh ấy mất mặt."
Trong lòng Lê Cảnh Trí đã khó nuốt trôi, bây giờ lại bị nhắc lại cảm giác như bị đâm thêm một nhát đao nữa.
Không phải vì Lăng Ý đối xử bất công với cô, mà bởi vì cô nhớ lại bộ dạng chật vật của mình, lại còn khiến Giang Tây Long bị liên lụy theo.
Cô hít sâu một hơi, trong lúc cãi nhau, ai mất bình tĩnh trước người đó liền thua, Lê Cảnh Trí tự nói với mình.
Thấy cô không nói gì, tưởng mình chọc vào nhược điểm của