Y Nghê ở trong lồng ngực hắn, nở nụ cười ngượng ngùng.
Hôm nay phải cảm ơn Lê Cảnh Trí, cô ta tính trăm phương nghìn kế ở bên cạnh Lăng Ý nhiều năm như vậy, hắn đều không có chạm qua cô ta. Không phải cô ta không trêu chọc, mà là dù cô ta có dùng biện pháp gì hắn cũng coi như không thấy. Nhưng cô ta không tin hắn không có chút tình cảm nào với mình, nếu không tại sao hắn biết tâm tư của cô ta, vẫn giữ lại bên người.
Nếu đêm nay, Lăng Ý giữ cô ta lại, vậy cũng không uổng công bị Lê Cảnh Trí châm chọc một phen.
Lăng Ý ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn đứng yên một chỗ nhìn cô.
Lê Cảnh Trí mím chặt môi, thay đổi sắc mặt.
Hắn đã không biết xấu hổ đến trình độ này rồi sao? Sao có thể nói thẳng ra thế chứ?
Chẳng lẽ cô phải càng không biết xấu hổ hơn với hắn mới có cơ hội?
Tay Y Nghê theo cổ áo hắn đi vào trong, khinh bỉ nhìn Lê Cảnh Trí, nói: "Ý, chúng ta vào phòng đi."
Thấy cô cả nửa ngày cũng không chịu nói câu nào, hắn cười lạnh, ôm vai Y Nghê. Được hắn chủ động chạm vào, trêи mặt Y Nghê cực kì vui vẻ.
Hai người tiến vào phòng, cánh cửa chậm rãi khép lại, thân ảnh ngày càng mơ hồ.
Lê Cảnh Trí siết chặt nắm đấm, bỏ hết lòng tự tôn xuống, trong khoảnh khắc cửa sắp đóng lại hoàn toàn, lớn tiếng nói: " Lăng Ý, cầu xin anh, không cần rút vốn khỏi Lê thị, cũng không cần phải ly hôn."
Hắn vẫn quay lưng về phía cô: "Cô nói ly hôn thì ly hôn, nói không muốn ly hôn thì không ly hôn sao?"
Hai hàm răng cô cắn chặt vào nhau, Lê Cảnh Trí ăn nói khép nép:"Xin lỗi đều là lỗi của tôi, cầu xin anh, không cần rút vốn khỏi Lê thị, cũng không cần ly hôn."
Nghe xong câu nói của cô, sắc mặt Lăng Ý thoải mái hơn nhiều, thả Y Nghê ra,đi đến trước mặt cô: "Thái độ coi như cũng không tệ nhưng hành động thì chưa đủ."
Hành động, chưa đủ?
Lê Cảnh Trí có chút không