Lăng Ý lúc này mới nhìn cô ta một cái: "Đi ra ngoài."
Y Nghê cười đắc ý, chỉ vào mặt Lê Cảnh Trí, vênh mặt, hất hàm: "Có nghe thấy không, đi ra ngoài."
"Tôi nói là cô, Y Nghê, đi ra ngoài."
Y Nghê không thể tin được, một giây trước Lăng Ý còn ôm lấy cô ta vậy mà một giây sau lại đuổi cô ta đi, cô ta tức giận giậm chân: "Ý!"
"Tôi không muốn nói lại lần thứ ba."
Giọng của hắn trầm xuống, đây là lúc hắn chuẩn bị nổi giận.
Y Nghê dù không muốn đến đâu, cũng không thể chọc giận hắn, cực kì không tình nguyện mang theo túi xách rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng "ầm" một phát, cánh cửa bị đóng lại bằng một lực đạo cực lớn. Y Nghê lúc này mới phản ứng lại, Lê Cảnh Trí không phải là chất xúc tác của cô ta và Lăng Ý, mà bản thân cô ta chính là một con cờ mà Lăng Ý dùng để kϊƈɦ thích Lê Cảnh Trí.
Gần đây thái độ của Lăng Ý đối với Lê Cảnh Trí, cô ta đều thu vào trong mắt, ánh mắt của Lăng Ý khi nhìn Lê Cảnh Trí không giống khi hắn nhìn những người phụ nữ khác. Cô ta không nói rõ được nó như thế nào nhưng chắc chắn một điều, Lăng Ý đã động lòng rồi.
Trước đây chỉ cần nói đến Lê Cảnh Trí, trong mắt Lăng Ý toàn là sự chán ghét, tuy nhiên cũng chẳng thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Nhưng gần đây, hắn cứ dây dưa với Lê Cảnh Trí , hắn nổi giận, hắn trở mặt, tất cả đều là bởi vì Lê Cảnh Trí.
Y Nghê biết, buổi tối hôm ấy hắn nhìn thấy Lê Cảnh Trí và Giang Tây Long đứng ôm nhau cho nên mới tạo áp lực cho nhà họ Lê, trừng phạt Lê thị. Hắn biết, cô ta là người giội Lê Cảnh Trí một chậu nước lạnh, nhưng cũng không nói gì. Lúc đó cô ta còn cho là Lăng Ý quan tâm mình hơn Lê Cảnh Trí. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua Lăng Ý đang lợi dụng cô ta để kϊƈɦ thích Lê Cảnh Trí, buộc Lê Cảnh Trí phải đến tìm, cúi đầu với hắn mà thôi.
Nói cho cùng, hắn không muốn ly hôn,