"Sao cậu lại chạy đến đây? Chẳng phải tôi đã nhờ cậu giúp tôi nhìn Cổ Tâm Lộ rồi sao?"
Hướng Diệc Nhiên nhìn thấy Lăng Ý đứng yên trước cửa thang máy, sắc mặt lạnh lùng, "Cậu làm sao vậy? Sắc mặt có chút không đúng nha, chẳng lẽ là vô tình gặp kẻ thù?"
Ánh mắt Lăng Ý trở nên tĩnh mịch: "Tôi gặp Lê Cảnh Trí rồi."
Hướng Diệc Nhiên còn chưa kịp hỏi kĩ, Cổ Tâm Lộ đã khóc lóc chạy đến, gắt gao ôm lấy cánh tay anh ta: "Diệc Nhiên, tại sao anh lại bỏ em lại, em là vợ chưa cưới của anh đấy, anh có biết em cảm thấy thế nào khi bị anh bỏ lại một mình trong cửa hàng không?"
"Suốt ngày chỉ biết khóc phiền chết mất." Hướng Diệc Nhiên cảm thấy chán ghét, hất tay của cô ta ra.
Cổ Tâm Lộ càng khóc dữ dội hơn: "Đều tại anh không quan tâm đến em."
Hướng Diệc Nhiên nhíu mày: "Tôi nói sẽ quan tâm cô lúc nào?"
Cổ Tâm Lộ không tin, nửa uy hϊế͙p͙ nửa làm nũng : “Nếu anh không quan tâm đến em, tại sao còn muốn đính hôn? Nếu đã như vậy, vậy lễ đính hôn của chúng ta liền...."
"Liền hủy bỏ đi."
"Anh nói cái gì?"
"Tôi nói hủy bỏ đi." Hướng Diệc Nhiên cười ôn hòa, bình thản nói: "Tôi muốn lấy một người vợ chịu yên phận ở trong nhà chứ không phải cưới về để tôi phải hầu hạ."
Cổ Tâm Lộ không thể tin nổi nhìn Hướng Diệc Nhiên, phát hiện anh ta không phải là đang nói đùa, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, khóc lóc chạy đi.
"Cmn, tìm một người phụ nữ để kết hôn sao lại khó thế chứ." Anh ta có chút hâm mộ Lăng Ý: "Vẫn là vị kia nhà cậu tốt. Ngoại trừ tâm cơ có hơi nặng, bỏ thuốc cậu một lần, những cái khác đều tốt không thể nói, xinh đẹp lại còn chịu yên phận."
Lăng Ý trầm mặt không đáp. Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, "Hướng Diệc Nhiên, hình như tôi lại bị người ta đùa giỡn nữa rồi."
"Ai dám đùa giỡn với cậu?"
"Lê Cảnh Trí" Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ này.
Hướng Diệc Nhiên hỏi ngược lại "Không phải lúc nãy nói đã nhìn thấy Lê Cảnh Trí sao?"
Lăng Ý nặng nề trả lời "Ừ, không chỉ có vậy, tối hôm tiệc rượu người trong phòng tôi cũng là