Lê Cảnh Trí không suy nghĩ nhiều câu nói vừa rồi, chỉ cho rằng hắn đang làm phép ẩn dụ, nếu như vượt qua đạo lí luân thường, như vậy mới đáng bị người đời phỉ nhổ nhất.
Cô chán ghét nhìn sang hắn: "Lăng Ý, anh chửi bới người khác như vậy thật quá đáng."
"Lê Cảnh Trí, cô được lắm." Hắn tức giận, cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc sung: "Cô đừng quên bản thân là người phụ nữ của ai? Cô đã từng đáp ứng tôi cái gì cô đều quên hết rồi sao?"
Hắn từng bước ép sát lấy cô, cho đến khi không thể nào lui lại được nữa. Lúc nãy bị hắn xé đi váy ngủ, bây giờ trêи người cô chỉ còn lại bộ quần áօ ɭót mỏng manh.
Da thịt trắng như tuyết, mềm mịn nhưng hắn biết chỉ cần hắn dùng lực hôn một chút thì bên trêи sẽ lưu lại dấu vết rất rõ ràng.
Ánh mắt càng ngày càng u ám, động tác trêи tay hắn cũng thêm lực, muốn lưu lại trêи cơ thể những dấu ấn chỉ thuộc về riêng hắn.
Lê Cảnh Trí tuyệt vọng: "Không được! Không được! Anh không được động đến tôi!" Nếu như lúc trước cô chưa động lòng với hắn thì hoan ái chỉ được coi như là một vụ giao dịch. Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, cô mà xảy ra quan hệ với hắn chẳng khác nào tự tay lấy dao đâm vào trái tim của mình.
Cô càng gào khóc điên cuồng: "Tôi không muốn bàn tay đã chạm vào phụ nữ khác chạm vào tôi, bẩn!"
Cô giãy giụa, hắn hôn cô, nhưng lại chỉ nếm được nước mắt mặn chát.
Lăng Ý ngẩng đầu, nắm lấy cằm cô, khinh bỉ nói: "Bộ dạng đoan trang này là đang diễn cho ai xem? Lê Cảnh Trí, vừa nãy là ai chủ động, hả?"
"Là tôi bị điên, là tôi bị điên không được sao?"
Là cô bị điên cho nên biết rõ người đó không thể yêu nhưng vẫn lao vào.
Lời nói của cô khiến hắn cứng đờ.
Bị điên? Hiện tại hắn cũng không biết rốt cuộc là cô bị điên hay là hắn