Nhớ tới lần trước Hướng Diệc Nhiên nói, căn phòng này vốn dĩ không có ai ở, Lê Cảnh Trí trực tiếp nhập mật mã mở cửa.
Vừa mở ra đã thấy một đôi giày da đặt ở trước cửa, nhìn kiểu dáng thì chắc là của Hướng Diệc Nhiên.
Cô nghĩ, lần trước anh ta luôn nói phải bắt cô mời cơm, nếu hôm nay gặp được, thì mời anh ta đi ăn cơm luôn, dù sao anh ta cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều lần.
Cửa phòng ngủ chính không khóa, âm thanh mơ hồ truyền ra ngoài.
Cô đi tới trước cửa phòng, chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy âm thanh cáu gắt, lớn tiếng: "Cậu muốn làm gì?"
Lê Cảnh Trí sợ hết hồn, yên lặng thu tay về.
Nếu hôm nay anh ta không tiện thì để hôm khác vậy.
Đang chuẩn bị rời đi, cô lại nghe được anh ta nói to "Lăng Ý", hai chân không tự chủ dừng lại.
Hướng Diệc Nhiên tức giận: "Lăng Ý, cậu điên rồi!"
Không biết đầu bên kia nói cái gì, cô chỉ có thể nghe được âm thanh lên xuống không đều, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
"Cậu là đàn ông, dùng tình cảm để trả thù một người phụ nữ, không cảm thấy nhục sao?"
"Tôi biết, là cô ấy hạ thuốc cậu, lại còn tính kế để được gả vào nhà họ Lăng, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ một chút, lúc cô ấy lên giường với cậu là lần đầu tiên, cô ấy cũng không chiếm thứ gì to lớn. Mới vừa kết hôn, đã trực tiếp ra nước ngoài du học ba năm, ban đầu cậu đã đồng ý sẽ ly hôn để cho cô ấy đi rồi, tại sao lại có thể thay đổi chủ ý trả thù cô ấy?"
Hướng Diệc Nhiên dừng một chút: "Tôi không lạnh lùng giống cậu được, tôi cũng biết hổ thẹn. Lúc trước, không nên nghe lời cậu, đưa cái địa chỉ kia cho cô ấy, để cho cô ấy đi nhảy vào trong cái bẫy mà cậu đã giăng sẵn."
Cả người Lê Cảnh Trí cứng ngắc, người phụ nữ mà Hướng Diệc Nhiên đang nói đến, là cô.
Trực giác nói cho cô biết, nếu tiếp tục nghe, tất cả