"Cmn, đừng nói là đội nón xanh, bao nhiêu người phụ nữ sau khi theo đuổi cậu lại chạy đi leo lên giường thằng đàn ông khác, sao cậu không để ý? Không cần nói đến chuyện Lê Cảnh Trí có cắm sừng cậu hay không, chỉ cần nhìn là biết cô ấy căn bản không có khả năng phát sinh bất kỳ chuyện gì với Giang Tây Long! Cách làm của cậu bây giờ chẳng qua chỉ là đang không biết làm sao đối mặt với tình cảm của chính mình."
Lăng Ý trầm mặc.
Đúng vậy, hiện tại đến ngay cả hắn cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Lê Cảnh Trí hết lần này đến lần khác gài bẫy hắn, hắn không cam lòng, muốn chiếm được thân thể cô, đùa giỡn, trả thù.
Thấy cô không quan tâm đến mình, trong lòng hắn sẽ chua xót, thấy cô đối xử tốt với mình hắn sẽ vui vẻ.
Loại tình cảm này khến ngay cả hắn cũng thấy cảm thấy sợ hãi.
Sau đó Y Nghê bỗng nhiên phát rồ, hãm hại Lê Cảnh Trí, hắn chớp lấy cơ hội, đoạt được lòng tin của cô. Ban đầu hắn nghĩ, đến lúc cô hoàn toàn tín nhiệm hắn, động lòng với hắn, hắn sẽ cho cô một nhát trí mạng, nhưng hiện tại hắn không làm được.
Trong lòng càng loạn hắn càng trốn tránh cô. Vừa nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô, cả thân thể và lý trí của hắn đều không thể kiểm soát nổi.
"Diệc Nhiên, tôi cũng không biết bây giờ mình đang nghĩ cái gì nữa." Lăng Ý hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.
"Tôi biết, cậu hối hận rồi." Hướng Diệc Nhiên dừng lại một chút rồi nói nhỏ: "Bởi vì, tôi cũng hối hận rồi."
Hối hận bởi vì ban đầu thấy thú vị, giúp đỡ Lăng Ý đẩy Lê Cảnh Trí một cái, đẩy cô đến một con đường chẳng thể có lối về.
Bây giờ, đúng như Lăng Ý mong muốn, Lê Cảnh Trí đã yêu cậu ta, kế hoạch trả thù đã thực hiện được một nửa.
Hướng Diệc Nhiên càng cảm thấy ngột ngạt hơn, bứt rứt hơn so với người trong cuộc như Lăng Ý.
"Cậu hối hận cái gì?" Lăng Ý nhẹ giọng cười cợt: "Dù sao cũng không đến nỗi như tôi, có tình cảm với cô ấy."
Mí mắt Hướng Diệc Nhiên nhảy một cái. Tại sao anh ta lại không có?
Bị câu hỏi của Lăng Ý làm giật mình, trong