Nghe đến đây, Kiều Di không kiềm chế được mà nhếch nhẹ khoé miệng.
Tâm tình cũng tốt lên, không khống chế được sự vui vẻ trong giọng nói: "Vậy cậu cảm thấy thế nào?"
"Lạ quá! "
Kiều Di căng thẳng nhận ra mình đã quá vui mừng mà không che giấu cảm xúc, chắc Phi Phi đang nghi ngờ việc cô đột nhiên thay đổi thái độ về mối tình giữa cô ấy và Thẩm Dịch Quân.
"Cậu có vẻ không khó chịu về Thẩm Dịch Quân nữa nhỉ?"
"Dĩ nhiên là vẫn không thích! nhưng cậu là bạn mình, hạnh phúc của bạn thì sao mình có thể ngăn cản! Cậu trả lời câu hỏi của mình đi chứ, cậu cảm thấy thế nào?"
"Ưm, cũng được, tớ không ngờ sau bao nhiêu năm Dịch Quân vẫn kiên trì đợi tớ! " Giọng nói Phi Phi lộ ra một chút vui sướng.
"Nếu khi về mà anh ấy theo đuổi lại tớ, chắc là tớ sẽ suy nghĩ lại.
"
Cốc cốc.
Thư ký của cô đi vào phòng, Kiều Di mỉm cười nói vào điện thoại: "Thôi nhé, mình có việc rồi, bye bye.
"
"Bye bye.
"
Đặt điện thoại xuống bàn, gương mặt cô lạnh xuống, khác xa với dáng vẻ cười đùa vừa nãy:
"Có chuyện gì?"
Thấy cô lật mặt nhanh chóng như vậy, nữ thư ký khẽ nuốt ngụm nước bọt, đưa bản kế hoạch cho cô:
"Bạch tổng, đây là bản kế hoạch mới nhất của phòng tài chính.
"
Kiều Di nhận lấy, lật từng trang giấy một cách nhẹ nhàng, lông mày cô nhíu chặt lại, thư ký hơi lo lắng nên lùi lại hai bước nhỏ.
"Về bảo với trưởng phòng tài chính là không thể làm tốt hơn được à? Bản kế hoạch theo hướng cũ rích như thế này sao thu hút được khách hàng! Công ty nuôi các người mà chỉ làm được thế này thôi ư?!" Cô để bản kế hoạch xuống bàn, tức giận quát tháo.
"Vâng vâng.
" Cô thư ký sợ hãi liên tục gật đầu, cầm lấy bản kế hoạch rồi chuồn lẹ.
Cạch.
Cô thư ký dựa vào bức tường thở phào một hơi.
Bạch tổng thật đáng sợ, dù đã có 2 năm làm việc cùng nhau nhưng vẫn không thể làm quen nổi cái tính nóng nảy này của cô ấy!
***
Kiên nhẫn chờ đến 2 tuần sau, trước ngày mà Diệp Phi Phi về nước, Thẩm Dịch Quân 2 tuần nay không có liên lạc có gọi cho cô:
"Đến Night đi, tôi có chuyện muốn nói.
"
Cô chưa kịp nói gì đã cúp máy, nhưng Kiều Di không khó chịu về thái độ này của hắn, cô đang vui, cô biết, mình sắp được tự do rồi!
***
Bar Night.
Đi qua hội trường náo nhiệt, đi qua chỗ hành lang tăm tối năm đó giờ vẫn vậy, bên ngoài kia náo nhiệt bao nhiêu thì chỗ này im ắng bấy nhiêu.
Tiếng giày cao gót đi từng nhịp chậm rãi, Kiều Di nhớ lại năm đó, từng dòng ký ức hiện lên, tái hiện lại một cách chân thực trong đầu cô.
Dù có được tự do, nhưng chắc chắn Kiều Di sẽ không bao giờ quên được cái đêm tuyệt vọng ấy, nó sẽ biến thành bóng ma tâm lý theo bước cô đến khi cô chết.
Thang máy lên tầng cao nhất, Kiều Di gật đầu coi như chào hỏi hai người vệ sĩ đang đứng canh cửa phòng, họ cũng gật đầu rồi mở cửa cho cô.
"Đến rồi sao? Ngồi đi.
"
Một bàn ăn, nến, rượu, hoa, những thứ này làm