Xe dừng lại ở một khu nhà kho bỏ hoang, Kiều Di khó hiểu quay lại nhìn Thẩm Dịch Quân, đang định mở miệng hỏi thì hắn đã mở cửa rồi vòng sang bên kia kéo cô ra khỏi xe.
Do chân Kiều Di vẫn đang băng bó nên khi bị hắn kéo đi nhanh như vậy, cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Kéo cô vào nhà kho, Kiều Di có thấy mấy người mặc đồ đen khác, hình như họ đang bắt hai người nào đó ném mạnh xuống đất.
"Lão đại, đã bắt được người." Lục Cảnh cung kính nói.
"Tốt, đánh thức hai người họ đi."
"Vâng." Khẽ liếc mắt nhìn Kiều Di đang đứng sau lưng Thẩm Dịch Quân, cô cúi đầu không quan tâm đến bọn họ, Lục Cảnh nuốt ngụm nước bọt sai đàn em dội nước vào hai người đang nằm bất tỉnh trên đất kia.
Ào.
Kiều Di định mặc kệ hắn thích làm gì thì làm, nhưng giọng nói của hai người kia vang vọng vào tai, cô sợ hãi cùng bất ngờ nhìn lên gáy của Thẩm Dịch Quân, cả người run lẩy bẩy, bàn tay cô đang bị hắn nắm chặt cũng run rẩy theo, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng.
"Cậu Thẩm, Bạch gia chúng tôi không có động vào cậu, sao cậu lại hãm hại chúng tôi như vậy?!" Ba Bạch kiềm chế sự tức giận nói, ông che chắn cho vợ mình khỏi ánh mắt lạnh băng của Thẩm Dịch Quân.
Kiều Di căng thẳng nắm chặt tay hắn, trong lòng hoang mang.
Ba mẹ cô đang đi du lịch ở Úc, sao Thẩm Dịch Quân có thể bắt cóc được hai người họ cơ chứ?
Muốn mở miệng cầu xin nhưng không dám, cô sợ ba mẹ sẽ phát hiện ra cô đang ở bên cạnh người đàn ông nguy hiểm này, Kiều Di núp vào bóng lưng cao lớn của Thẩm Dịch Quân, cầu mong ba mẹ không phát hiện ra mình.
"Thắc mắc lắm nhỉ? Sao hai người không hỏi con gái Bạch Kiều Di đã xảy ra chuyện gì?" Cảm nhận được Kiều Di run rẩy sợ hãi nép sát vào lưng mình, cô nắm chặt tay hắn như muốn cầu xin, hắn nở nụ cười chế giễu.
"Cậu nói như vậy là có ý gì? Con gái tôi vừa mới qua đời vì tai nạn xe, nếu lúc còn sống nó đã làm điều gì sai trái, mong cậu có thể tha thứ cho nó." Ôm lấy người vợ đang ho liên tục, đỏ mắt nghiến răng nhìn chằm chằm vào Thẩm Dịch Quân, khí thế của một lão cường nhân trên thương trường tỏa ra.
Thẩm Dịch Quân không nói gì thêm, hắn đẩy Kiều Di lên phía trước.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của ông Bạch và bà Bạch, hắn ôm lấy người cô, bỉ ổi nhếch môi: "Ồ, thế đây có phải là đứa con gái Bạch Kiều Di của hai người không?"
"Di Di, sao con..." Ông Bạch kinh ngạc không tin vào mắt mình, khác với ông, mẹ Bạch vừa nhìn thấy cô đã muốn lao lên ôm cô vào lòng, ông Bạch không kịp ngăn cản, bà đã bị Thẩm Dịch Quân đạp vào bụng ngã về phía sau.
"Mẹ!"
Nhìn thấy mẹ mình bị đạp vào bụng rồi ngã vào vòng tay ba