Thịnh Kiêu nhìn vào mắt cậu, cười một cái: “Tôi thấy rồi.
”Lần này không đợi Du Hà tiếp tục hỏi, Thịnh Kiêu tự nói: “Thịnh Nghênh Đệ nói cô ấy không ứng phó nổi, Chu Đại Quý nói ông ấy vô dụng, hai người khóc lóc trước mặt tôi, khóc đến nỗi làm tôi đau đầu, tôi không có cách nào nên mới phải đồng ý.
”Du Hà lại hỏi: “Sau đó thì sao?”“Sau đó?” Thịnh Kiêu nghĩ một chút: “Sau đó hai người họ chạy đến đường Hoàng Tuyền, chuyển thế đầu thai.
”“Ồ.
” Du Hà ồ một tiếng, thật lâu không nói chuyện.
Sau đó cậu đứng dậy đi ra ngoài, Thịnh Kiêu không biết cậu đi làm gì, chỉ biết mình không nên chê cười trẻ con.
Theo kinh nghiệm của cô, khi trẻ con khóc mà đi chế nhạo thì rất dễ bị trả thù.
Cô nhún vai, tiếp tục công việc sắp xếp của mình.
Tổng cộng có hai trăm bốn mươi lăm đồng chín hào ba xu, cộng với trước đó là một trăm bảy mươi lăm đồng sáu hào tám xu.
Vậy có tới bốn trăm mấy đồng à, đời này Thịnh Kiêu chưa từng thấy ít tiền như vậy.
Bây giờ là năm 1976, cuộc vận động này sắp kết thúc, kỳ thi đại học sắp được khôi phục, những năm tới sẽ xảy ra một số sự kiện lớn.
Thịnh Kiêu vừa suy nghĩ, vừa muốn lấy giấy bút ra ghi lại, tiện thể cô còn muốn tìm bản đồ, xem mình đang ở đâu.
“Du Hà??”Cậu bé Du Hà này đâu rồi? Phải khóc lâu thế à?Du Hà, người mà cô nghĩ vẫn đang khóc ở góc nhỏ nào đó thì đang ở phía sau núi.
Núi ở đây rất sâu, Du Hà đi rất