Nhà nào ông bà chả muốn cháu mình ăn nhiều thịt hơn, ăn khỏe mạnh một chút, ăn nhiều một chút, mới có thể sống sót trong thời đại này.
Bọn họ đã đào cạm bẫy trên núi, phủ một lớp cỏ khô lá khô thật mỏng bên ngoài, bỏ vào trong một ít vỏ thóc, dùng tre vót nhọn đâm ngược lên bên trong, khi gà rừng lao lên sẽ rơi vào cạm bẫy.
Tre vót nhọn làm không quá dài, hồ khá sâu, gà rừng bị thương tự nhiên không chạy được ra ngoài.
Đôi khi còn bắt được một ít thỏ rừng và chồn.
Cách đó không xa, nghe thấy tiếng cánh gà rừng vỗ trong cạm bẫy, Chu Nhị Kỳ vui vẻ nói: "Đại ca, em nghe thấy tiếng động rồi.
"“Bên trong chắc chắn có đồ vật.
”Bọn họ đi đến gần bới lớp cỏ lá phủ trên bẫy nhìn vào trong, bên trong có hai con gà rừng!Lông chim màu xám rụng khá nhiều, Chu Nhị Kỳ đang muốn bắt lên thì Du Hà ngăn lại: "Trước đi tìm trứng gà rừng, sau đó mới lấy gà.
"Chu Nhị Kỳ nghĩ cũng đúng, ôm gà rừng đi sờ trứng gà rừng, dễ khiến cho gà chạy mất, nhưng cậu ta thực sự thèm nhỏ dãi, thịt gà rừng đấy, lâu lắm rồi trong nhà không được ăn thịt.
Du Hà nhìn thấy vẻ thèm muốn của cậu ta liền nói: "Cậu ở đây canh cho tôi, tôi đi lấy vài quả trứng gà rừng rồi về.
"Chu Nhị Kỳ cười hì hì, vẫn đi theo sau: "Đại ca, em đi cùng anh.
"Bây giờ đại ca của cậu ta đi đứng không tốt, cậu ta vẫn biết phân biệt được việc nào chính việc nào phụ.
Du Hà đi theo dấu vết trên