Bọn họ còn chưa đến tuổi kết hôn, phải đợi đến khi Thịnh Nghênh Đệ và Du Hà kết hôn sinh con, đồ đạc và nhà ở mới được tính là thuộc về hai người.
Do Du Hà là nhặt được, nên không thể được coi là đời sau của Chu Đại Quý.
Thịnh Nghênh Đệ cười một tiếng: “Chú cũng chưa có con, có phải nhà của chúng ta sẽ thuộc về con trưởng không.
”Cô nhìn về phía người phụ nữ đứng sau, lướt qua bụng cô ta một cái.
Trương Hòa Mỹ bị cô nhìn như vậy, tim đập mạnh một cái, khó chịu như thể bị lửa thiêu.
Mà thầy u của Thịnh Nghênh Đệ đứng ở đó, họ gọi cô: “Thịnh Nghênh Đệ, theo u về nhà.
”“Đứa con gái chết tiệt kia.
”Thịnh Kiêu lại cười: “Theo u về để rồi lại bị bán tiếp à?”Trong trí nhớ của cô chỉ có một ít chuyện, hiện tại đã biết đó là ai, cũng có thể lật ra những chuyện xấu xa đó.
Có điều là những chuyện lộn xộn gì đây.
Thịnh Kiêu nhìn về phía cậu thanh niên đang đứng thẳng tắp ở trong sân, mười tám tuổi, trước đó vì cứu cha nên chân bị đá đập, còn cắn răng cõng người vợ ngất xỉu về nhà.
Trong sân này đứng một đám người, một bầy yêu ma quỷ quái cùng hỗn loạn ở một chỗ.
Thật sự là! Một khởi đầu khiến người ta đầy ý chí chiến đấu.
“Con trưởng nên được cái gì?” Chu Tiểu Bảo bảo vệ đồ của mình như là kền kền bảo vệ thịt thối vậy, khuôn mặt đỏ bừng, cảm xúc kích động lên, ông ta chỉ vào Thịnh Kiêu nói: “Cái người phụ nữ này còn dám nói chuyện với tôi như