Du Hà đi không nhanh, giống như đang muốn che giấu cái chân phải bị gãy của mình, cậu đứng ở bên cạnh Thịnh Kiêu, nhìn thẳng vào Chu Tiểu Bảo nói: “Chuyện nhà chúng tôi, không liên quan gì đến chú.
”Nói xong, Du Hà nhìn cô một cái, giống như một con sói con.
Tay của cậu thanh niên này đều chai cả, lòng bàn tay còn có vết máu đỏ, Thịnh Kiêu chỉ nhìn qua một cái rồi quay đi.
Chu Tiểu Bảo cười khẩy hai tiếng: “Một đứa con hoang cũng dám nói chuyện như thế.
”“Không biết đứa con hoang này từ đâu mà tới, chính là mày hại anh tao.
Mày là một ngôi sao chổi, anh tao bị gãy chân, mày thành người què, đó là báo ứng.
”Bên kia có vài cậu thanh niên xông ra la hét: “Cút con mẹ mày đi con hoang, chú mới là ngôi sao chổi.
”“Lão đại mới không phải là sao chổi.
”Chu Tiểu Bảo bị mấy đứa nhỏ chửi, mặt không giữ được thể diện: “Chúng mày nói chuyện với người lớn như thế hả? Tao là chú của chúng mày đấy.
”Thịnh Kiêu liếc mắt về phía đó, khóe miệng cười, nhưng trong mắt không cười: “Chu Tiểu Bảo, chú mới là sao chổi.
”“Nhìn nhà chú mà xem, chú mới sinh ra đã làm cho anh chú bị gãy chân.
”“Đợi chú lớn lên, thầy u chú ba ngày thì có đến hai ngày ốm không thoải mái.
”Chu Tiểu Bảo bị Thịnh Kiêu nói đến ngơ ngác.
Mẹ Chu ba ngày thì có hai ngày tìm lý do không đi làm, giờ biến thành Chu Tiểu Bảo là sao chổi gây hại rồi.
Mẹ Chu la lớn: “Không phải, không phải Tiểu Bảo không làm cho chúng tôi ba ngày hai lần ốm.
”Nhưng nếu bà ta