Mười sáu.
Trong đầu tiểu Miêu Miêu xoay chuyển cong cong thẳng thẳng nhiều lần, cuối cùng quyết định.
Mà lúc này, có bạn học lục tục đi vào, bởi vì lúc này vừa vặn bọn trẻ đang ở trong lớp nên các bạn nhỏ tụ thành tốp năm tốp ba, nắm tay nhau, vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện.
"Cái răng này của mình bị lung lay rồi, mẹ nói sau khi nhổ phải ném dưới giường...."
"Mẹ mình nói phải ném lên nóc nhà, nếu không răng sẽ mọc ở trên đâu!"
"...."
"...."
Tiểu Miêu Miêu rất hâm mộ nhìn các bạn tay trong tay đi vào, tay của bé sờ tới thịt khô, sau đó lại len lén liếc nhìn Chu Viên đang vội vàng làm bài tập ở bên cạnh.
Hôm qua Chu Viên không làm bài tập về nhà, hiện đang phải phải vội vàng làm, đối với cậu mà nói hai tờ bài thi dành cho trẻ con này chỉ cần mười mấy phút là đủ rồi.
Gò má cậu cực kỳ nghiêm túc làm tiểu Miêu Miêu không có ý định đi quấy rầy.
Tiểu Miêu Miêu cứ như vậy ngồi nhìn cậu làm bài tập, nghĩ đến chờ Chu Viên viết xong bài tập thì gọi cậu, cho cậu thịt khô, sau đó làm bạn tốt.
Chu Viên giương mắt liền đối mặt với ánh mắt của tiểu Miêu Miêu, cậu cười cười rồi sau đó lại tiếp tục làm bài tập.
Tiểu Miêu Miêu xấu hổ thu hồi ánh mắt.
Tiết thứ nhất rất nhanh liền bắt đầu, tiết đầu tiên là tiết ngữ văn của cô Tạ, chính là cô Tạ bị làm cho tức đến khóc.
Sau khi cô Tạ vào lớp cũng có chút xấu hổ, nhưng không nhắc đến chuyện hôm qua mà bắt đầu giảng bài.
Chu Viên cũng không có ý định làm khó cô, dù sau đã kết thúc, chỉ cần cô ấy không tái phạm thì nhắc lại cũng không có ý nghĩa vì.
Tiết thứ hai chính là bài tập vận động mắt.
Tiểu Miêu Miêu chưa từng học qua cái này, hôm qua lúc bé đến phòng học đã là tiết thứ ba nên vừa vặn bỏ qua tiết này.
Thế là chủ nhiệm lớp cô Lý đi vào, "Tốt, các bạn học ngồi im nào, chúng ta bắt đầu làm các động tác bảo vệ mắt, các em còn nhớ rõ làm như thế nào không?"
Một đám trẻ con giòn tan đáp lại, "Nhớ kỹ ạ."
Tiểu Miêu Miêu có chút hoảng, bé không biết.
Chu Viên rất thông minh, thấy bé đứng ngồi không yên lập tức hiểu được, cậu lại gần nhỏ giọng nói, "Cậu quay đầu lại nhìn mình làm nè, mình làm như thế nào thì cậu cứ làm như thế đó." Từ trước đến giờ cậu không làm mấy động tác bảo vệ mắt đó, lần đầu tiên cậu cảm thấy may mắn vì năng lực thấy qua là không quên được của mình.
Tiểu Miêu Miêu quay đầu lại, Chu Viên làm một động tác bé cũng làm theo.
Cô Lý nhìn thấy bên này, mỉm cười gật đầu, cô cảm thấy đứa nhỏ Chu Viên này chắc chắn sẽ không bắt nạt bạn học mà.
Rất nhanh liền đến trưa, giáo viên sinh hoạt đã tới, mà lúc này Chu Viên đang quấn một cái khăn trắng trước ngực, cậu là một người đặc biệt sĩ diện, cái này là để phòng ngừa vì tuổi còn nhỏ, động tác vụng về nên đồ ăn có thể dính lên áo sơ mi trắng của mình.
Sáng hôm nay tiểu Miêu Miêu học được mấy động tác bảo vệ mắt nên bé càng ngày càng thích bạn ngồi cùng bàn, nhưng bé không có loại khăn chuyên dùng để quấn như vậy.
Tiểu Miêu Miêu nhìn một chút, cảm thấy khăn tay hình như cũng được, thế là bé lấy một khăn tay ra, học theo dáng vẻ của Chu Viên quấn trước ngực mình.
Chu Viên thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn cũng quấn khăn quanh cổ, nhưng khăn tay quá ngắn nên không thể che hết được.
Thế là Chu Viên hào phóng gỡ khăn của mình ra, nghiêng người tới, "Tiểu Miêu Miêu quấn cái này đi."
Cậu một bên nói một bên quấn lại cho tiểu Miêu Miêu, sau khi bé gái nhỏ đáng yêu quấn lên lại nhìn có chút giống khăn quàng cổ.
Mà lúc này giáo viên sinh hoạt đã đến đưa cơm và nước trái cây cho các bạn nhỏ.
Quả lựu trong veo như nước được đặt trên bàn để trái cây.
Cái này chính là mười sáu có thể ăn sao!
Tiểu Miêu Miêu lập tức không còn nhớ rõ chuyện khác.
Sau khi giáo viên sinh hoạt rời đi, tiểu Miêu Miêu cầm thìa bắt đầu ăn cơm nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm mấy quả mười sáu