Dì Hoa càng nghĩ càng sợ hãi, lúc cô vẫn còn đi học, lớp học có một bạn động tác hơi chậm chạp lại không thích nói chuyện, sau đó bạn ấy bị người khác cô lập.
Dì Hoa nghĩ đến tình cảnh tiểu Miêu Miêu trong trường học, một đám trẻ con vui sướng chơi đùa cùng nhau, con gái nhỏ của cô lại đứng lẻ loi một bên nhìn mọi người chơi, trong lòng càng thêm khó chịu.
Cô hỏi Miêu Miêu nhưng cũng không được gì, lúc ăn cơm tối dì Hoa liền gửi Wechat cho cô Lý.
[Lộ Lộ, Miêu Miêu ở trường học có phải không quen không? Hôm nay bé về nhà liền chạy vào phòng ngủ khóc nhè, hỏi bé xảy ra chuyện gì bé cũng không nói.]
Lúc cô Lý nhìn thấy Wechat cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tiểu Miêu Miêu ở trường học cũng không xảy ra chuyện gì, mặc dù tình huống của bé xác thật có chút đặc biệt, không dễ hòa đồng, nhưng rõ ràng người kế bên bé càng đặc biệt hơn, càng thêm không thích ở chung với người khác.
Cô Lý nhắn lại cho dì Hoa, [Chị đừng vội, để em hỏi bạn ngồi cùng bàn của bé xem. Ngồi cùng bàn với bé là một thiên tài nhỏ, có giáo viên ghẹo học sinh nói cà lăm, cậu nhóc đó liền đứng lên nói ra một đống hành vi chuẩn mực của giáo viên, làm cho cô giáo đó tức đến khóc. Nhưng cậu nhóc đó rất hòa hợp với trẻ con.] Cô Lý không ngại nói thêm, đứa nhỏ này còn nói chăm sóc trẻ con là việc làm của mỗi người.
Dì Hoa còn nhớ rõ bé trai giống ông cụ non kia.
Bên này cô Lý đã gửi Wechat cho bạn học nhỏ Chu Viên, [Bạn Chu Viên, hôm nay Miêu Miêu ở trường học có chỗ nào đáng chú ý không? Sau khi bạn ấy về nhà hình như rất buồn.]
Cô Lý còn dùng nguyên văn lời nói của dì Hoa là khóc nhè.
Chu Viên vốn đang đọc sách, sau khi thấy tin nhắn thì lập tức nghĩ đến bạn nhỏ ngồi cùng bàn hay khóc nhè của mình....
Chu Viên nhớ lại một chút, [Không ạ, hôm nay bạn ấy vẫn giống như hôm trước.]
Sau đó cậu nhớ tới một chuyện khác, [Buổi trưa hôm nay bạn ấy không có ăn quả lựu mà dùng khăn gói lại, giấu trong cặp.]
Chẳng lẽ bởi vì chuyện này?
[Cảm ơn bạn Chu Viên.]
[Cô giáo không cần khách khí, đây là việc em nên làm.]
Cô Lý: "...." Nhiều lúc, cô cảm thấy bản thân đang đối diện với người đồng lứa, không không không, cảm giác như đang đối diện với vị phụ huynh học sinh còn lớn hơn mình.
Cô Lý nhanh chóng kể chuyện Chu Viên nói với mình cho dì Hoa.
Dì Hoa có chút kỳ quái, cẩn thận mở cửa phòng ngủ của Miêu Miêu ra, tiểu Miêu Miêu lúc này đã ngủ. Cô mở cặp của tiểu Miêu Miêu ra nhưng phát hiện bên trong lại không có gì cả.
Chú Hoa cẩn thận hơn, thấy được dưới giường lộ ra một đoạn khăn tay nhỏ, thế là anh lấy khăn tay ra.
Sau đó cả hai liền thấy mấy quả lựu đã hỏng được gói bên trong.
Tiểu Miêu Miêu buồn là bởi vì quả lựu đã hỏng sao?
Dì Hoa cầm mấy quả lựu hỏng trong tay chú Thúc sau đó đặt lại chỗ cũ.
Rạng sáng ngày thứ hai, tiểu Miêu Miêu vừa rời giường thì nghe thấy dì Hoa đang nói chuyện bên ngoài, "Chồng ơi, hôm nay là ngày tốt lành để trồng cây, anh nhớ về sớm chút rồi mua một ít hạt lựu, chờ Miêu Miêu đi học chúng ta trồng nó ở ban công, chờ nó nảy mầm rồi trưởng thành là có thể mọc ra nhiều quả lựu."
Lúc tiểu Miêu Miêu nghe được lời này, bé còn hơi mơ màng một chút, sau đó tranh thủ thời gian nhảy xuống giường lấy quả mười sáu đặt dưới giường ra, quả mười sáu thật là lợi hại, không chỉ có thể ăn mà còn có thể mọc ra nhiều quả mười sáu hơn.
Tiểu Miêu Miêu cầm khăn tay có gói mấy quả mười sáu, len lén mở cửa, chỗ bé có quả mười sáu dì muốn, cũng không cần chú