Tác giả: 阿卜策得
Dịch bởi Nhiên ~
1.
Lúc tôi nhặt được Hứa Dịch ở bãi rác, hắn chỉ mới 12 tuổi.
Hắn ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy đầu gối, như một con nhím nhỏ muốn bảo vệ mình khỏi tổn thương. Mái tóc rối tung rối mù dài hơi quá mức, để mặc nó tùy ý bay lượn trong gió, nhìn xa xa giống như một bé gái.
Tôi đứng ở góc đường, mùi hôi thối đập vào mặt, mùi chua, mùi nước tiểu, mùi hôi của thuốc lá mục rữa xông thẳng vào khoang mũi làm tôi buồn nôn.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, dùng tay áo bịt chặt mũi.
Ngồi xổm người xuống, tôi nhẹ giọng nói: "Em tên là gì?"
"Hứa Dịch." Giọng nói của hắn khàn đi vì từng khóc.
Đôi mắt nhìn về phía tôi tràn đầy tơ máu, không cam lòng, đau khổ, và bài xích mơ hồ.
Tôi sờ sờ đầu hắn: "Chị là Thẩm Dao, từ hôm nay trở đi chị sẽ chăm sóc em."
Cậu bé con sửng sốt, trong mắt có sự hoang mang rất rõ ràng: "Vì... Vì sao?"
"Có lẽ..." Tôi cười cười, "Chị thấy gương mặt em rất có duyên với chị, giống như em trời sinh nên quen biết chị vậy."
Gió lạnh mùa thu thổi tới làm cây ngô đồng bên đường ào ào lay động, lá vàng khô rời cành, tôi nín thở, đang đợi hắn trả lời.
"Được."
Trời chiều đổ về tây, tôi nắm tay Hứa Dịch, đưa lưng về phía mặt trời đang lặn dần nơi xa, đi trên đoạn đường có lá bay tán loạn. Từ ngày đó trở đi tôi không còn một mình nữa, mà hắn cũng không còn một mình nữa.
2.
Lúc tôi phát hiện ra Hứa Dịch mắc chứng hưng cảm là vào một ngày thứ 2.
(*Hưng cảm hay Mania là một loại triệu chứng tâm lý, làm tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động, và (hoặc) đầy năng lượng, hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần... Hưng cảm thường kết hợp với rối loạn lưỡng cực, giai đoạn hưng cảm có thể xen kẽ với giai đoạn trầm cảm nặng,...)
Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho tôi, nói rằng Hứa Dịch dùng bình thủy tinh đả thương một nam sinh.
Lúc tôi chạy đến trường học, Hứa Dịch quật cường ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, giống như chưa có gì xảy ra hết.
Mẹ của nam sinh bị đánh đang kêu trời than đất trong phòng làm việc, nói thế nào cũng không chịu đi, đòi trường học nhất định phải đuổi học Hứa Dịch.
Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông còn trẻ tuổi, đeo một chiếc mắt kính nhã nhặn, lúc này có chút lúng túng, nhất là trong phòng làm việc còn có nhiều giáo viên như vậy, làm anh ta càng thêm mất mặt.
Thấy tôi tới, anh ta như trút được gánh nặng: "Chào phụ huynh của bạn Hứa Dịch, chuyện là thế này, hôm nay Hứa Dịch..."
Tôi cắt ngang lời anh ta: "Tôi biết rồi thưa thầy, phụ huynh của bạn học này, tôi thật sự rất xin lỗi, tiền thuốc men của chị tôi sẽ chi trả." Tôi khom người với người phụ nữ đang ngồi dưới đất.
"Đây là vấn đề tiền bạc sao? Cô đừng có tưởng rằng mấy người có tiền thì ngon lắm..." Chị ta chỉ vào tôi mắng một trận.
Nhưng tôi là người đuối lý, nên không thể làm gì khác hơn là chịu trận.
Tôi cảm thấy toàn bộ ánh mắt trong phòng làm việc đều nhìn về phía tôi, làm tôi xấu hổ vô cùng, muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Dư quang liếc qua, Hứa Dịch siết chặt nắm đấm, tôi kéo kéo góc áo của hắn, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
Hôm đó tôi không nhớ mình bị mắng bao lâu, chỉ biết sau cùng lấy chuyện bồi thường tiền thuốc men và xếp cho Hứa Dịch ngồi ở vị trí cuối lớp làm kết cục.
Tôi thấy rất mệt, linh hồn như bị rút đi, chỉ còn lại một thể xác mệt mỏi khô cằn.
Ánh trăng rơi trên vai, ngọn đèn bám theo dưới chân, cơn gió cuối thu lạnh thấu xương, tôi mặc áo ngắn tay nhịn không được mà run rẩy.
"Chị không hỏi xem tại sao em lại đánh nhau à?" Hứa Dịch dừng bước.
Tôi bất đắc dĩ cười cười với hắn: "Vậy em nói nghe xem tại sao?"
Hắn trầm mặc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói em khắc chết mẹ em."
Tôi không biết nên nói gì, trẻ con đều là như vậy, luôn luôn không chút che giấu mà nói ra những lời người lớn dạy chúng. Tôi biết những phụ huynh khác thường nghị luận sau lưng, cũng biết những đứa trẻ này chẳng qua chỉ là mưa dầm thấm đất, nên tôi cũng không có cách nào cả.
Chỉ có thể sờ sờ đầu hắn: "Bọn họ nói không đúng. Cái chết của bà ấy không liên quan gì đến em cả, tất cả mọi người đều sẽ chết, giống như ngọn đèn đường này rồi cũng có một ngày sẽ hỏng, sẽ không còn sáng nữa."
Tôi nhớ đến lời Dư Hoa nói, lại nói: "Bà ấy không chết, bà ấy chỉ đi ra khỏi dòng thời gian của em mà thôi."
"Chị cũng sẽ rời đi, đi ra khỏi dòng thời gian của em sao?"
"Đương nhiên rồi, một ngày nào đó chị cũng sẽ rời đi." Trong lòng tôi có chút đau buồn, tôi muốn về nhà rồi, nhưng tôi không tìm được đường về nhà.
"Vậy... Nếu chị đi rồi,