Nói là suy nghĩ, thật ra tôi biết chúng tôi không có hy vọng gì.
Nhưng anh ta giống như đạt được ước nguyện, mỗi buổi sáng đều không ngừng kiên trì đưa bữa sáng cho tôi, hôm nay là bánh mì và sữa bò, ngày mai là cháo trứng muối và hồng trà nóng, thay đổi đa dạng các loại, giống như học sinh cấp 3 vậy.
Mỗi lần những người khác trong tiệm thấy đều sẽ ồ lên một chút, điều này làm tôi cảm thấy rất xấu hổ, nhưng dù ngăn cản vô số lần cũng không được, anh ta sẽ chỉ cảm thấy là bữa sáng hôm đó đưa không hợp khẩu vị của tôi mà thôi.
"Tiểu Thẩm, vừa rồi thầy Trần lại đến đấy, còn tặng cho cậu một bó hoa hồng thật lớn nữa! Nghe nói là hoa nhập khẩu đó." Tôi vẫn như thường lệ lúc dọn bàn là lại nghe Tiểu Chu trêu chọc.
"Hả? Ở đâu?" Tôi lau lau tay nghi ngờ hỏi.
Cô ấy hất hất cằm: "Chỗ quầy hàng kìa!"
Tôi nhìn qua, quả nhiên là một bó hoa hồng to, đỏ tươi ướt át, quyến rũ xinh đẹp.
Không cần nghĩ cũng biết bó hoa này nhất định rất đắt.
Vì vậy vừa đến giờ tan tầm, tôi lập tức ôm hoa muốn trả lại cho anh ta, quà quý như vậy về tình hay về lý tôi cũng không thể nhận.
Tôi phí sức lực nửa ngày mới tìm thấy anh ta ở đầu đường.
"Trần Sâm, hoa này tôi không thể nhận, quá đắt rồi."
Anh ta có chút cuống cuồng: "Không sao, hoa này không đắt."
Tôi nhét hoa vào trong lòng anh ta: "Tôi thật sự không thể nhận! Nhân lúc bây giờ vẫn còn sớm trả lại đi."
"Vậy được rồi. Ngày mai em muốn ăn gì, tôi mua cho em."
Tôi lạnh lùng nói: "Trần Sâm, tôi không thích anh, đừng lãng phí thời gian vì tôi."
"Tôi..." Anh ta luống cuống tay chân, căng thẳng đến mức mặt mày trắng bệch.
Tôi kiên quyết nhẫn tâm, đi không quay đầu lại.
*
Tôi vừa mở cửa, một bóng người đột nhiên chui từ phía sau ra, khóa trái cửa lại.
Hứa Dịch đè tôi lên góc tường, tay chống vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tựa như một con sói đói muốn săn mồi, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy con mồi, con ngươi chợt rút lại, ánh mắt đựng đầy dục vọng tản ra ánh sáng lạnh.
Cảm giác khô nóng từ dưới chân bắt đầu lan tràn lên, tôi đẩy hắn một cái: "Sao em lại về đây? Không phải mai thi rồi sao?"
"Trần Sâm đang theo đuổi chị?" Hắn đè thấp giọng hỏi.
"Đúng, em mau đi đi." Tôi sốt ruột nói.
Dáng người hắn rất cao, sức lực cũng lớn, trước đây nhìn gầy gầy thấp thấp, giờ tôi phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy hắn.
"Làm bạn gái tôi." Giọng điệu không cho phép làm trái.
"Em điên rồi à Hứa Dịch!" Tôi vô cùng hoảng loạn, "Chị... Chị là chị gái của em."
"Ông đây chưa từng gọi em là chị gái, cũng chưa từng xem em là chị gái." Hắn dựa vào gần tôi hơn, hơi thở cực nóng đập vào mặt, "Xem tôi là đàn ông giống như Trần Sâm, được không."
Môi hắn chậm rãi dời xuống, tay giữ chặt lấy tay tôi, làm tôi không thể động đậy, hắn dán sát bên tai tôi nhẹ nhàng nói: "Dao Dao, tôi đã trưởng thành rồi..."
Sợi dây trong nội tâm như muốn đứt đoạn, nhưng tôi không thể, tôi không thể trở thành bạn gái của hắn, đây không phải là hướng phát triển mà câu chuyện mong muốn...
"Chị... Chị sẽ suy nghĩ." Tôi cầu khẩn nhìn hắn.
Nhưng hắn không dính chiêu này, trái lại còn sát gần hơn, hôn lên mũi tôi: "Bây giờ nói, nếu không ngày mai tôi không đi thi nữa."
"Hứa Dịch, em không có đạo lý."
"Cứ không có đạo lý đấy!"
Tôi cắn răng, nhìn chằm chằm hắn, hắn không sốt ruột chút nào, trong đêm tối, ánh mắt của hắn như phát sáng.
Hình như tôi thật sự chọc phải một con sói đói rồi.
"Được."
Một lúc lâu sau tôi nhẹ giọng nói. Tôi cảm nhận được rất rõ vòng tay Hứa Dịch ôm tôi chặt hơn, hắn cúi đầu kề sát vào mặt tôi, cúi đầu cười, lồng ngực rung động truyền đến người tôi.
Hắn thì thào nhẩm tên tôi hết lần này đến lượt khác: "Dao Dao, Dao Dao..."
Ánh trăng lọt vào trong gian phòng, tiếng ve kêu mùa hạ nôn nóng khó yên, tôi cảm thấy như mình đang từng bước rơi vào trong một đầm lầy, sẽ không thoát ra được nữa...
Câu chuyện còn có thể phát triển tiếp không?
6.
Hai ngày Hứa Dịch đi thi tôi đều rất căng thẳng, một mặt là lo lắng hắn thi thế nào, mặt khác cũng rất sợ hắn nửa đường chạy về tìm tôi.
Ngày thi cuối cùng, tôi và những phụ huynh khác đứng trước cổng trường lo lắng chờ đợi.
Không khí khô nóng, trong đám người đầy mùi mồ hôi, ai cũng kiễng chân ngóng đợi. Ánh nắng mặt trời chói mắt, tôi nhìn thời gian, còn khoảng nửa tiếng nữa, đành ngồi xuống một chiếc ghế dưới gốc cây Long Não.
Đối diện tôi là một con ngõ nhỏ, cụ già ngồi trên chiếc ghế trước cửa phe phẩy quạt hương bồ, tiếng kẹt kẹt truyền tới. Tôi chống cằm nhàm chán nhìn về phía đối diện.
Một bà lão mặc chiếc quần hoa vịn vào cửa, an tĩnh lặng lẽ nhìn tôi, cặp mắt ấy đen đến thâm trầm, cứ như biển sâu lặng yên không tiếng động.
Nhưng thứ làm tôi kinh ngạc không phải cặp mắt ấy, mà là gương mặt của bà lại cực kỳ giống tôi, chợt làm tôi nghĩ đến người đối diện có phải là tôi lúc về già không.
Ma xui quỷ khiến đi tới, bà lão dịu dàng cười với tôi: "Chào cô, Thẩm Dao."
...
Nhà của bà lão nhìn rất cũ kỹ, nhưng bên trong lại được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trước cửa sổ đặt một chậu hướng dương vàng rực rỡ, trên cửa gỗ cũ kỹ treo đầy vỏ sò và ốc biển, gió thổi qua làm chúng kêu vang thành khúc.
Bà ấy đeo kính lão, ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ, phe phẩy quạt hương bồ: "Không ngờ nhanh như vậy mà Sách Linh đã tình được Thẩm Dao mới. Cô tên gì?"
"Khương Nghiêu."
"Khương Nghiêu, là một cái tên rất hay. Rất nhiều năm không ai gọi tên tôi rồi."
Tôi không nhịn được hỏi: "Tên của bà là?"
Bà nhìn ra ngoài cửa, như có điều suy nghĩ: "Tôi tên Bùi Hữu Lăng, lăng trong lăng giác. Là người đầu tiên đảm nhận Thẩm Dao. Tôi đoán có lẽ cô từng nghe thấy tên tôi, nhưng chắc là làm tấm gương phản diện rồi..."
Đúng vậy, tôi từng nghe qua