Suốt 18 năm trong cuộc đời tôi đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, toàn là tranh chấp với ba mẹ, sống trong sự xem thường của hàng xóm, hoặc là những thứ tôi thích đều rời bỏ tôi mà đi.
Thật lòng mà nói, Chu Trì Dục là người đầu tiên mà tôi nhận rõ lòng mình rằng tôi thích anh.
Trong điện thoại nhét dưới hộc bàn vẫn còn tin nhắn anh gửi cho tôi, hỏi tôi hôm nay mấy giờ tan học.
Tôi trả lời anh là 6 giờ rưỡi, nhưng thực chất 5 giờ tôi đã ra rồi, vậy mà tôi vẫn trông thấy anh đã đứng dưới ngọn đèn đường nghịch điện thoại.
Một tay anh đút trong túi áo, thở ra từng luồng sương trắng, lúc trông thấy tôi, đôi mắt anh cong lên tựa ánh trăng non trên bầu trời.
"Hôm nay sớm vậy."
Anh thuận tay xoa xoa đầu tôi.
"Em còn chưa hỏi anh đấy, rõ ràng em bảo là 6 giờ rưỡi, sao anh lại đến sớm như vậy?"
Tôi ngửa đầu nhìn anh, màu sắc trong đáy mắt anh thật ra rất nhạt, bóng anh phản chiếu dưới đèn đường mờ mịt.
"Ừm, hay là nói, Chu Trì Dục, anh rất nhớ em à?"
"Đúng vậy."
Cơn gió mùa đông xen lẫn ý lạnh thấu xương, câu trả lời của anh thẳng thắn mà rõ ràng, tôi đột nhiên nhớ lại những lời bàn tán của đám bạn học mà mình tình cờ nghe được trong nhà vệ sinh.
Nói tôi được một tên côn đồ ngoài trường học bao nuôi.
Cái loại vu hãm vô duyên vô cớ kiểu này tôi đã sớm miễn dịch rồi, nhưng khi họ liên hệ Chu Trì Dục với đám côn đồ ngoài kia, không hiểu sao tôi lại thấy rất khó chịu.
Đúng, tôi biết thừa anh đánh nhau, anh trốn học, cũng biết rõ có lẽ anh không tốt như tôi tưởng tượng.
Nhưng hôm ấy, dưới ánh tà dương bao phủ, anh cõng tôi đến bệnh viện, trong đêm mưa tầm tã như trút nước, anh đưa cho tôi một chiếc ô, khi tôi chìm trong đêm đen vô tận, anh là tia sáng duy nhất xuất hiện bên cạnh tôi.
Lừa tôi cũng được, giả vờ cũng tốt, có sao đâu chứ, tôi chỉ còn lại mình anh thôi.
Là tôi cam tâm tình nguyện.
"Làm sao vậy?"
Khi tôi chìm trong suy nghĩ của bản thân, anh đột nhiên hỏi tôi một câu.
"Cái gì?"
"Thi cử thế nào rồi? Suất tham gia cuộc thi kia ấy."
Nói đến chuyện này là tôi lại vui vẻ.
"Em giành được suất tham gia rồi, tháng sau sẽ qua tỉnh khác học đào tạo, sau đó sẽ đi thi, phải xem xem có giành được giải thưởng cấp quốc gia không."
"Đi đâu?"
Anh nghiêng đầu, an tĩnh hỏi tôi.
"Thành Châu."
Hình như tôi trông thấy trong mắt anh có sự thất thố trong một khoảnh khắc.
Nhưng anh điều chỉnh rất nhanh, khiến tôi cũng phải nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không, mà anh thì đã dời chủ đề qua chuyện tối nay ăn gì rồi.
Tôi đã gần nửa tháng không về nhà rồi.
Trong lúc ấy mẹ tôi có gọi cho tôi một cuộc điện thoại, điện thoại rung lên 3 giây rồi tắt, có lẽ là bấm nhầm.
Tôi đã hoàn toàn chiếm lấy bàn học của Chu Trì Dục, trên mặt bàn không có lấy một hạt bụi của anh đã dần dần bày đủ loại bài thi của tôi.
Tủ quần áo của anh cũng vậy, bị chỗ quần áo tôi đem ở nhà đến chiếm mất hơn phân nửa.
Có đôi lúc vào sáng sớm tỉnh dậy, anh sẽ đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, cũng không làm gì cả, chỉ giương đôi mắt trong trẻo nhìn tôi, sau đó xoa xoa đầu tôi.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Chu Trì Dục rất có quy luật, bữa sáng của tôi đều là anh mang cho tôi, vì tôi thường xuyên thức đêm giải đề nên lúc nào cũng đến sát giờ học mới đến được trường.
Lúc năm mới đến, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được Tết là cái gì.
Lần đầu tiên tôi biết được, hóa ra thật sự có nhà mỗi năm sẽ đổi câu đối một lần, hóa ra bữa cơm tất niên có thể không hề lạnh lẽo, hóa ra người lớn lì xì cho trẻ nhỏ là tập tục từ lâu đời.
Cơm nước xong xuôi, Chu Trì Dục lén chạy vào trong sân tìm tôi.
"Bà lì xì cho em bao nhiêu?"
Trong đôi mắt anh như có một mảnh tinh hà lấp lánh, anh cách tôi rất gần, như chỉ cần vươn tay là có thể đụng vào được.
"500."
"Thiên vị quá đi thôi."
Anh bĩu môi, dắt tay tôi đi về phía trước.
"Bà thích em quá rồi, lì xì của anh cả 3 năm gộp lại cũng không nhiều bằng em."
"Chúng ta đi đâu vậy? Chu Trì Dục."
Anh quay đầu nhìn tôi, mặt mày khẽ cong, anh giơ ngón trỏ đặt lên môi.
"Bí mật."
9.
Đầu tiên chúng tôi phải ngồi xe bus chuyến buổi tối.
Năm mới nên những chuyến xe bus vốn rất ít, chúng tôi phải đợi rất lâu mới đợi được xe, trong khoang xe cũng rất trống trải.
Tôi nhìn bảng hiệu ở trạm xe, điểm cuối là đến bờ biển.
"Buồn ngủ thì ngủ một lúc đi."
Anh vươn tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho tôi, tôi nhìn thấy được hình dáng phản chiếu rõ ràng của mình trong đôi mắt anh, có lẽ trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ trong lòng tôi tung bay, nên tôi không chút nghĩ ngợi mà buột miệng nói.
"Anh trai."
"Ừ?"
Âm cuối của anh hơi giương lên, giống như không đồng ý lắm.
"Nếu anh là anh trai của em thì tốt nhỉ."
"Nhưng anh lại không cảm thấy có gì tốt cả."
Anh cong ngón tay, nhẹ gõ lên trán tôi một cái, ánh đèn đủ màu sắc ngoài cửa sổ nối liền thành một chuỗi, lướt qua sau lưng anh.
"Nếu như anh là anh trai em, thì cái đuôi của em ngày nào cũng sẽ vểnh lên mất."
"Thế nào gọi là cái đuôi sẽ vểnh lên?"
Anh cười nhìn tôi.
Tôi chôn nửa khuôn mặt trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn anh.
"Chính là, lúc nhỏ em muốn diễu võ dương oai ấy."
"Bây giờ cũng có thể."
Bắt đầu từ khi nào mà trong ánh mắt Chu Trì Dục nhìn tôi như có những ngôi sao lấp lánh nhỉ.
Trong đáy mắt anh không còn là màu hổ phách không chút gợn sóng nữa, mà nó như ngập tràn tinh hà sáng chói.
"Nơi có anh tồn tại, em vĩnh viễn có thể tùy ý diễu võ dương oai."
Anh nhẹ nhàng nói.
...
Quả nhiên chúng tôi xuống xe ở bờ biển, mặt đường hơi ướt, ánh trăng dịu nhẹ treo trên bầu trời, dưới ánh đèn đường mờ nhạt chỉ có hai đứa chúng tôi.
"Tại sao