Cuộc sống ở nơi tập huấn khó khăn hơn tưởng tượng nhiều.
Chuyện có thích ứng với hoàn cảnh mới không tạm đặt sang một bên đã, đến nơi đây rồi mới phát hiện ra rằng bạn cùng trang lứa xuất sắc hơn mình đâu đâu cũng có.
Người mà ngày trước luôn đứng đầu lớp giờ đây có thể ngay cả thứ hạng 20 cũng không đạt được, cô bạn cùng ký túc xá rốt cuộc vào một đêm đã không chịu được mà len lén khóc một mình.
Tôi cứ luôn nhớ về đêm mưa hôm ấy, tôi ngồi trong phòng của Chu Trì Dục, cũng giải từng đề từng đề như vậy.
Cuốn sách bài tập anh tặng tôi rất có ích, nó rất phù hợp với từng mục còn yếu kém của tôi, chủ cũ của cuốn sách này cực kỳ thích ghi chú ở bên cạnh mỗi một đề bài, cách thức tư duy có lúc giúp tôi học hỏi được không ít.
Cũng không biết sao Chu Trì Dục lại may mắn tìm được một quyển sách như vậy nữa.
Lớp tập huấn kiểm tra rất nhiều, về cơ bản tôi vẫn có thể duy trì thứ hạng ở top đầu, nhưng chuyện này chắc chắn vẫn không đủ với tôi, vì người tham gia tập huấn rất nhiều, mà cuối cùng người có thể giành được giải thưởng cấp quốc gia thì chỉ có vài người thôi.
Tôi trộn lẫn trong biển người mênh mông, vẫn là một sự tồn tại không được thầy cô để mắt đến như cũ, mãi cho đến một hôm lớp học tổ chức một hoạt động, tham quan đại sảnh danh vọng.
Thật ra là để thông qua các tiền bối cổ vũ động lực học tập của đám hậu bối chúng tôi, những đàn anh đàn chị có thể vào được đại sảnh danh vọng đều là những người từng giành được những thành tựu độc nhất vô nhị, có người lớp 10 đã giành được giải thưởng Orsay, có người được liền hai giải Vật Lý và Toán Học, đồng phục đều là thuộc Thanh Hoa Bắc Đại, mãi đến khi tôi trông thấy một người trong một góc không mấy bắt mắt.
Thầy giáo lắc đầu nói, đây là cậu học trò đáng tiếc nhất mà thầy từng gặp, năm đó thiên phú mà cậu học trò này triển lộ ra, đến ngay cả một giáo viên đã từng dẫn dắt cả mười mấy khóa như thầy cũng phải thán phục, cậu bé đó vốn có một tương lai tiền đồ rộng mở, nhưng ngày giành được giải thưởng Orsay lại bỏ nhà ra đi.
Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm về được.
Mà thiếu niên mặc đồng phục, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ống kính trên tấm hình, vào mười mấy ngày trước còn đứng trên đường cái rộng lớn, cười với tôi một nụ cười vừa ngầu lại vừa hư hỏng.
Anh tên Chu Trì Dục.
Cho nên, thảo nào.
Thảo nào quyển sách bài tập anh cho tôi lại phù hợp với từng điểm yếu của tôi như thế, thảo nào anh thích đứng sau lưng lẳng lặng nhìn tôi mỗi lúc tôi giải đề, thảo nào trông anh không hề ăn nhập gì với đám côn đồ đầu đường ấy, thảo nào hôm ấy khi tôi nhắc đến Thành Châu, đôi mắt anh lại khẽ lóe lên một cái.
Lần đầu tiên tôi trông thấy một góc về con người anh, đột nhiên phát hiện tôi không hề cảm thấy một Chu Trì Dục tự nguyện từ bỏ tiền đồ tương lai của mình có bao nhiêu đáng tiếc.
Bọn họ không hề biết, Chu Trì Dục trên tấm hình hai mắt vô thần đến cỡ nào, giống như một mảnh đồng bằng hoang vu, anh vốn không nên thuộc về nơi ấy.
Đôi mắt của Chu Trì Dục vốn nên điểm xuyến vô số ánh sao lấp lánh mới đúng.
...
Mỗi tuần chúng tôi sẽ có một cơ hội dùng điện thoại để gọi cho người nhà.
Tôi vốn chẳng có người nhà để mà gọi, thường xuyên nhìn các bạn học hoặc hưng phấn hoặc buồn bã líu ríu kể cho phụ huynh nghe những chuyện mình trải qua, nhưng lần này, tôi cầm được điện thoại, bấm số gọi cho Chu Trì Dục.
Cành cây trụi lủi ngoài cửa sổ hôm nay đã nhú ra rất nhiều chồi non, lúc gió thổi qua cành cây khe khẽ đong đưa, điện thoại liên tiếp vang lên mấy tiếng tút tút, sau đó bên tai truyền đến giọng nữ máy móc của tổng đài.
Anh không nhận.
Giáo viên đã hô lên nộp lại điện thoại rồi, tôi sửng sốt một chút, chợt bừng tỉnh nhớ lại lời Chu Trì Dục nói với tôi trước khi tôi đi.
"Lâm Tiểu Ngư, em nhất định phải tiến về phía trước nhé."
...
Anh lúc ấy, là đang cười sao?
Thời gian thoáng như quay trở lại, phảng phất như lá rụng mùa thu đang héo úa rơi rụng trong không trung, lúc ấy tôi không biết được, trong ánh mắt Chu Trì Dục nhìn tôi đã từng cất giấu những gì.
Sau này, khi mà tôi hiểu rõ tất cả thì cơn gió thu đã sớm lướt qua từ lâu rồi.
11.
Lần đầu tiên tôi tham gia thi đấu giành được thành tích cũng không tệ.
Thậm chí còn vượt qua mong đợi của thầy cô dành cho tôi, tôi dành được suất tuyển thẳng vào các trường thuộc 985, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi mừng rỡ như điên trong suốt mấy tháng này.
Ngay khoảnh khắc mà tôi nhận được tin tức này, tôi đương nhiên muốn chia sẻ nó cho một người khác.
Nhưng khi tôi quay về ngôi nhà nhỏ yên tĩnh ấy, tôi chỉ nhìn thấy bà cụ ngồi một mình trên ghế xích đu.
Thật ra từ trước đó, dự cảm bất thường trong tim tôi đã không ngừng phóng đại lên rồi.
"Anh trai... Đi đâu rồi ạ?"
Tôi ngồi xuống trước mặt bà, phát hiện giọng nói của mình đang run lên.
"Hình như anh trai cháu nói thằng bé phải đi xa một chuyến, ôi, đã lâu lắm rồi chưa về, bà cũng nhớ thằng bé quá."
Bà đang dùng quạt quạt gió, đôi mắt đục ngầu nhìn về phương xa, lời nói của bà hàm hồ không rõ, cây cỏ trong sân cũng đã tùy ý mọc dài.
Tôi đi vào trong phòng, chợt cảm thấy 5 tháng đã qua ấy như một giấc mộng.
Nơi Chu Trì Dục từng ở sạch sẽ vô cùng, hình như anh vốn không có thói quen để lại dấu tích thuộc về mình trong phòng, lúc này trên giường trống không, ở góc bàn học chỉ có một chậu xương rồng tôi tặng cho anh.
Hôm ấy có người bán cây trước cổng trường, tôi đột nhiên nảy lên một ý, muốn tặng cho anh một thứ gì đó.
Lúc anh nhận được nó, anh nhướn mày xoay nó trong tay một vòng.
"Anh sẽ nuôi chết nó mất."
"Xương rồng mà anh còn nuôi chết cho được?"
"..."
Mà bây giờ, xương rồng vẫn chưa chết, nhưng người muốn nuôi nó thì không thấy đâu nữa.
Tôi lục tung khắp nơi trong căn phòng này, nhưng không hề có dấu vết gì của anh, đã từng có hai cái ly đánh răng của hai đứa tôi đặt trên bệ rửa mặt, nhưng bây giờ chỉ còn lại một cái hình gấu con màu hồng lẻ loi vô tội nhìn về phía tôi.
Tôi tìm mệt rồi, nằm trên giường nhắm mắt nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ, hôm nay rõ ràng là mùa xuân mà.
Bà lão bước từng bước đến gần cửa phòng, giọng nói của bà xen lẫn một chút hoảng loạn.
"Bà nhớ lại rồi, bà nhớ lại rồi..."
"Anh trai cháu bị, bị người xấu bắt đi rồi..."
"Hôm đó, bọn chúng xông vào nhà như thế này..."
"Mang thằng bé..."
Giống như là hoảng loạn, lại như là tự trách.
Thật ra, tôi cũng hiểu rõ rồi.
Bà lão khóc lên nghẹn ngào, tôi ngồi dậy xuống đỡ bà, một trận gió mạnh đập vào, làm chú chim đậu trên bệ cửa sổ giật mình bay vội lên cây.
Tôi biết.
Anh quay lại nơi thuộc về anh rồi.
Thiếu niên cô độc từng vứt bỏ cái mà họ gọi là tiền đồ sáng lạn để liều lĩnh lưu lạc phương xa ấy, cuối cùng đã bị kẻ tạo ra lồng giam cầm tù anh bắt đi rồi.
Trước khi chia xa anh nói với tôi, rằng tôi nhất định phải tiến về phía trước.
Anh để lại cho tôi ánh trăng thu xinh đẹp, và cả ánh sao rực rỡ nhất bầu trời đêm.
Hồi ức khó quên nhất suốt cả cuộc đời này của tôi, là khi anh đứng trước biển lớn cuộn sóng hôn lên môi tôi.
Và cũng là lời tạm biệt dứt khoát nhất của anh, thu lại ánh đèn đã từng soi sáng đoạn đường phía trước của tôi, để lại tôi một mình trong bóng tối vô biên.
12.
Lúc mà chúng ta cảm thấy rằng cuộc đời này của chúng ta đã đi đến mức thậm tệ nhất rồi.
Thì nó sẽ phũ phàng nói cho ta biết rằng, vẫn chưa xong đâu.
Sau khi quay về trường học, ngày thứ 2 đầu tuần, tôi được hiệu trưởng tuyên dương trước cờ.
Bởi vì tôi là học sinh đầu tiên giành được giải thưởng cao như vậy kể từ lúc thành lập trường đến nay.
Hôm ấy tôi nhìn thấy thảm đỏ kéo dài trước mặt tôi, bó hoa hồng thật lớn được trao vào lòng tôi, phía dưới là