Phương Trạch Vi hoàn toàn không biết nỗi lo lắng của đồ tôn Phương Thiên Khải.
Hắn đang rất hài lòng thái độ nhiệt tình của lũ trẻ.
Híp mắt suy nghĩ một chút, Phương Trạch Vi cảm thấy trước mắt chuyện riêng coi như đã giải quyết phần nào, liền hắng giọng, bắt đầu nói sang chính sự.
Bàn tay gõ nhẹ lên bàn trà, Phương Trạch Vi nhìn Phương Thiên Khải, "Thiên Khải, cháu nói xem, đã xảy ra chuyện gì? Theo như kế hoạch, chú sẽ tự tỉnh giấc trong cấm địa mới đúng."
Lúc này hắn tỉnh lại sớm hơn thời gian mình bặc tính.
Tuy kết quả cũng khá tốt, vừa tỉnh lại đã gặp được người đang chờ, nhưng rõ ràng thời gian chưa đến lúc thích hợp nhất.
Phương Trạch Vi có chút không vui nghĩ, nếu hôm nay ở trên đường không xảy ra xung đột rồi gây ra sự cố, hồ nước không bị dao động phát sinh từ vụ chiến đấu làm cho sinh động lên, Trường Thanh sẽ không cần vì cứu người mà nhảy hồ, y sẽ không bị thủy quỷ theo dõi.
Việc Phương Trạch Vi xuất hiện ngoài cấm địa chẳng khác nào một cú đập cánh của bươm bướm, kéo theo hàng loạt các sự kiện xáo trộn, ảnh hưởng đến vận thế của cả hắn lẫn Hà Trường Thanh.
Trước mắt, không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, chỉ có thể chờ sau này Phương Trạch Vi trở lại Nhàn Nhân Trai, chỗ ở của riêng hắn trên đỉnh Nhàn Vân Sơn, bặc tính một chút mới biết được.
Phương Thiên Khải thở dài, chậm rãi kể cho Phương Trạch Vi nghe chuyện đã xảy ra.
An tĩnh nghe xong, Phương Trạch Vi mặt mày lạnh lùng lặp lại:
"Nói cách khác, một đám Nhện tinh phát rồ nghe lời xúi giục bậy bạ của Vương Thi Loan, tin rằng ăn thịt của ta sẽ có thể tăng tiến tu vi vĩnh trú thanh xuân? Cho nên cả bọn dùng mỹ nhân kế mê hoặc vài đệ tử ký danh trong tộc, lợi dụng thời cơ đám nhãi ranh trong nhà vào bí cảnh bận việc chuẩn bị lễ mừng, nội ứng ngoại hợp xông vào cấm địa trộm "giường ngủ" của ta chạy ra, chờ đám tiểu tử các ngươi phát hiện đuổi theo đến đoạn đường sáng nay, xảy ra chiến đấu kịch liệt.
Cuối cùng Vương Thi Loan thấy tình thế không ổn, đẩy đám Nhện tinh kia ra làm vật hi sinh rồi bỏ chạy mất dạng, đúng chưa?"
Phương Thiên Khải cảm thấy hai vai bị uy áp đ è xuống nặng trĩu không thể cử động, từ trong giọng nói nghe ra tổ sư gia tức giận đến mức khôi phục xưng hô trước đây và gọi mấy trưởng lão trong tộc là "đám nhãi ranh".
Tim đập thình thịch và hai thái dương không ngừng rịn mồ hôi, gã chỉ có thể cử động cổ, cúi đầu gật nhanh, không dám phản bác, "Đúng vậy, chính là như vậy!"
Mấy anh em họ phía sau tu vi thấp hơn gã, lúc này bị uy áp vô thức xông ra của Phương Trạch Vi đè ép muốn ngã quỵ, cắn răng nâng đỡ nhau cố chịu đựng.
Qua vài giây, Phương Trạch Vi rốt cuộc phát hiện lũ trẻ mặt mày xanh mét, mới mở lòng thương xót thu liễm khí thế.
Hắn khịt mũi mắng, "Vương Thi Loan tính ra cũng tu luyện hơn năm trăm năm, không ngờ vẫn chỉ biết dùng thủ đoạn đê tiện như vậy! Đúng là thứ giá áo túi cơm! Lúc sáng ta loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy toàn thân ả chuyển sang màu lông trắng, đã xảy ra