Trịnh Vũ: “????”Trịnh Vũ: “Tại sao Ngữ Vi lại ở trên xe hai người?”Quách Vĩ: “Tiện đường, cùng đi thôi!”Trịnh Vũ: “Không thể nào, rõ ràng Ngữ Vi đã nói là muốn đi cùng chú Sở rồi cơ mà! Tôi mời nhiều lần mà Ngữ Vi vẫn từ chối.”Quách Vĩ: “Vậy.
.
.
có thể là mượn cớ vì không muốn đi với ông thôi!”Trịnh Vũ: “@ Sở Ngữ Vi, cậu ta nói thật sao?”Trịnh Vũ: “@ Sở Ngữ Vi, đang ngủ sao? Tại sao không nói chuyện?”Quách Vĩ cũng hơi nghi ngờ, tại sao hoa khôi lại không nói gì.Bởi vậy, cậu ta liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức đọng lại.Chỉ thấy Sở Ngữ Vi nhìn chằm chằm vào mặt Giang Chu.Nhìn một lát, lại bỗng nhiên lấy một tờ khăn giấy ra để lau mồ hôi cho Giang Chu.Dù sao bây giờ cũng là mùa hè, nhiệt độ cũng cực cao.Hơn nữa, ánh nắng bên ngoài càng ngày càng to.Cho nên trên mặt Giang Chu cũng có chút mồ hôi, chảy xuống theo hai bên mai.“Đừng lau, mở điều hòa đi.”“Ồ!”Sở Ngữ Vi ném khăn giấy qua một bên, ngoan ngoãn mở điều hòa trong xe lên.Quách Vĩ thấy một màn này thì lập tức cảm thấy rất không khoa học.Không phải hoa khôi đã từ chối lời tỏ tình của Lão Giang sao?Chẳng lẽ mình bị mất trí nhớ?Quách Vĩ thử mở miệng thăm dò: “Hai người.
.
.
sẽ không yêu đường đấy chứ?”Giang Chu liếc mắt nhìn Quách Vĩ: “Tôi không có hứng thú với người dinh dưỡng không đầy đủ.”“Giang Chu, bạn là tên khốn khiếp!”Sở Ngữ Vi hung hăng như một con cọp nhỏ, còn hung dữ trừng mắt với Giang Chu một cái.Tên khốn kiếp này suốt ngày nói mình nhỏ.Nhưng mà con gái ở tuổi này đều như vậy mà?Có khi đám con gái trong lớp còn không bằng mình nữa kìa!Nàng cũng không tin, thứ này thật sự khác biệt lớn như vậy sao?……Chiếc xe đi trên đường cao tốc được hai tiếng.Phong cảnh nên xem cũng đã xem.Chuyện nên chém cũng đã chém xong.Bên ngoài cửa sổ thì ánh nắng ấm áp, bên trong xe thì không khí lại mát mẻ.Dưới hoàn cảnh này, hoa khôi đang vui vẻ bỗng nhiên lại cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.Vì vậy, nàng thuận tay ôm cái áo khóa của Giang Chu, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ say.Không lâu sau, Giang Chu giảm tốc độ, lái xe đi vào một trạm nghỉ ở trên đường cao tốc.“Lão Giang, chúng ta sắp đến nơi rồi, ông dừng lại ở đây làm gì?”Giang Chu quay đầu nhìn Quách Vĩ: “Ba tiếng rồi, ông không muốn đi giải quyết à?”Quách Vĩ cảm nhận một chút: “Tôi cảm thấy, mình vẫn còn có thể nhịn ít nhất là một tiếng nữa.”“Ui ui, thận khỏe phết nhỉ!”“Quá khen quá khen, còn ông thì sao?”Giang Chu cười tự tin: “Tôi có nhịn ít nhất