Mười mấy phút sau, Sở Ngữ Vi từ nhà vệ sinh đi ra.“Giang Chu, cảm ơn bạn đã đi theo mình, mình biết bạn sẽ không thật sự lạnh nhạt với mình như vậy mà.”“Bạn đừng hiểu lầm, mình chỉ xuống hút điếu thuốc, tiện đường đi cùng bạn thôi.”Giang Chu vừa nói chuyện, vừa chỉ tay vào tóp thuốc ở bên trên thùng rác.Vành mắt Sở Ngữ Vi liền đỏ lên: “Bạn không thể không nói như vậy sao? Coi như là gạt mình cũng được.”Giang Chu nhìn Sở Ngữ Vi với ánh mắt sâu xa: “Mình sợ bạn không thể kiềm chế được mà yêu thích mình, lại làm lỡ thanh xuân.”“Bạn nói tỏ tình là đùa giỡn, mình tin, nhưng mà, bạn thật sự chưa bao giờ thích mình sao?”“Hay là.
.
.
bạn luyện cơ ngực thêm một chút đi? Nói không chừng thì còn có thể đấy.”Sở Ngữ Vi liếc mắt nhìn Giang Chu một cái, sau đó quay người chạy đi.Có điều, nàng cũng không đi chỗ khác, mà là đi vào khu vực mua sắm ở trong trạm nghỉ.Giang Chu thấy thế thì lại châm thêm một điếu thuốc.Mấy cô gái làm ra vẻ đáng thương thật sự rất có mị lực.Nếu như không phải mình biết trước tương lai.Biết cuộc sống sau này của mình sẽ phát triển như thế nào.Nói không chừng vừa rồi mình đã lao vào, giúp hoa khôi thay băng vệ sinh rồi.Phải khắc chế!Ít nhất thì trước khi gặp được vợ cả của mình.Tuyệt đối không thể để cho hoa khôi cảm thấy là mình thích nàng.Một lát sau, Sở Ngữ Vi đi ra.Trong tay còn cầm một chai nước suối.Tâm trạng của nàng đã bình phục, không còn uể oải như lúc nãy nữa.Giang Chu vứt tàn thuốc: “Bạn vừa mới làm gì?”“Mua.
.
.mua nước!” Sở Ngữ Vi cúi đầu.“Ba người chúng ta cùng lên đường, chẳng lẽ bạn chỉ mua một chai nước?”“Bạn và Quách Vĩ đều không nói là muốn uống nước mà.”Sở Ngữ Vi thật sự không cảm thấy cách làm của mình là sai.Trước kia, khi còn đi học, thì nàng có nhiều liếm cẩu như vậy.Nước người khác mua cho nàng còn uống không hết chứ đừng nói là tự đi mua nước.Biểu cảm của Giang Chu bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc: “Bạn học Sở, bây giờ bạn đã là sinh viên đại học, biết chưa?”Sở Ngữ Vi vênh khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên: “Biết chứ!”“Đại học và trung học phổ thông khác nhau, đại học là một xã hội thu nhỏ, bạn làm như vậy là sẽ bị xa lánh, hiểu không?”“Mình dùng tiền của mình mua nước mình muốn uống, tại sao lại bị xa lánh?”Giang Chu khẽ thở dài một hơi: “Bởi vì mọi người sẽ cảm thấy bạn keo kiệt, sau này cũng không chơi với bạn nữa, vậy phải làm sao? Bạn chỉ lo cho mình, thì sau này sẽ không có bạn bè đâu.”“Thật sự như vậy sao.
.
.?”“Quan