Hàn Cửu hỏi Phượng Bình qua cánh cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng nàng trả lời, cũng không thể cứ thế đi vào, bèn bảo Đỗ Hâm gọi bà vú tới.
Từ Thế Vĩ vội vàng nói: “Ngài Hàn, Phượng Bình bị ốm thật mà!” Bảo thêm: “Ông chủ Mạnh cũng thật là, em gái tôi vì hắn ta mà chịu khổ chịu tội ở đây, bị ốm mà đến cả tiền mời bác sĩ còn không có. Tên đó thì hay rồi, nghe nói hắn ta đi máy bay đến Vũ Hán rồi đó, thấy bảo chuyến này không chừng xài hơn mấy ngàn lận, nhiều tiền như thế, bọn tôi sống cả đời cũng đủ. Cháu ngoại của tôi mới có mấy tháng tuổi, mẹ tôi vẫn còn đang bệnh ở Nam Kinh kia, thế mà hắn ta cũng chả cho được ít tiền mua thuốc, đúng là loại lòng lang dạ sói. Khổ thân em gái tôi, chẳng những phải chăm cháu ngoại tôi, mà lại còn phải nuôi cái giống con hoang gái bên ngoài đẻ chạ cho hắn, còn chả biết hắn đi mua vui ở đâu nữa kìa.”
Giọng gã không hề nhỏ, trong phòng tức thì vang lên chút âm thanh, gã còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng xoảng bên trong, chẳng biết cái gì vừa rơi xuống đất.
Lúc này bà vú Tiết cũng đã tới, vừa đẩy cửa vào đã á lên một tiếng: “Không xong rồi!”
Bà vừa gào bên, người bên ngoài không ai để ý gì nữa mà cùng đồng loạt xông vào. Hóa ra Phượng Bình đã đẩy vỡ bát canh trên cái tủ nhỏ đầu giường.
Mặt Phượng Bình trắng bệch không một giọt máu, môi thâm đen, nàng miễn cưỡng gượng dậy, hơi thở mong manh: “Anh đừng có nói nữa, nếu anh còn chút nào nể mặt em thì hãy đi đi, đi mau đi!”
Tim bà vú đập như trống dồn: “Phải mời bác sĩ đến thôi!” Đỗ Hâm bế Đình Ngọc, vội vàng đáp: “Tôi đi, tôi đi.”
Từ Thế Vĩ vội vàng bước lên trước: “Phượng Bình, chẳng phải là anh đang vì muốn tốt cho em đây sao? Em xem đi, em ốm đến mức này rồi, hắn có biết không?” Phượng Bình quá giận, đôi mắt không ngăn được nước mắt trào ra, nàng tựa vào đầu giường, tàn nhẫn giật chiếc vòng trên cổ tay ra đưa hắn, vừa khóc vừa nói: “Lúc nào cũng là tôi thiếu nợ Từ gia các người, tôi rất xin lỗi mẹ, kiếp sau tôi sẽ trả, tôi cầu xin anh, anh đi đi!”
Hàn Cửu nhìn tình hình như thế thì nào còn để yên cho hắn ở trong nữa, không nói một lời tống cổ hắn ra cửa. Chờ đến lúc bác sĩ qua khám, rồi mang thuốc về thì trời đã tối.
Thấy bà vú chăm Phượng Bình uống thuốc, Hàn Cửu cũng không tiện ở lại lâu nữa, bèn cáo từ. Đỗ Hâm thấy nàng đã bệnh thành thế này rồi, trong lòng quả thực không yên, bèn bảo với nàng, muốn để Tú Hoa đến chăm sóc.
Hôm nay Đỗ Hâm đã được chứng kiến dáng vẻ vô lại của Từ Thế Vĩ, vốn định bế Đình Ngọc về nhà nuôi, song nghĩ tới nghĩ lui thì cuối cùng vẫn không ổn, nói ra thì vô duyên quá, cho nên muốn dứt khoát để Tú Hoa đến.
Phượng Bình nghe xong, làm sao đồng ý được? Quẫy cựa ngồi dạy, còn chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã trào ra, nàng nghẹn ngào: “Đều là tôi không tốt! Hắn ta đến từ lâu rồi, bảo là muốn kiếm sống ở Thượng Hải, tôi lại tin là thật, không hề nói cho A Sinh biết, nào ngờ lại bị hắn tranh thủ mò đến đây, nháo loạn như thế ở nhà, để cho người khác chê cười.” Nàng nói đến đó thì thở dữ dội,
không thể không nghỉ một chút. Nàng bảo bà vú ra ngoài trước, sau đó bảo cậu lấy từ trong ngăn kéo ra một con búp bê, rồi bảo cậu lấy ra một xấp tiền giấy từ trong bụng nó. Phượng Bình nói: “Mới đầu A Sinh để lại cho tôi năm trăm đồng, ai mà ngờ được tiền để bên ngoài đều bị hắn lục hết. Ngài Đỗ, ở đây còn ba trăm đồng, mong cậu giữ giúp tôi, tôi thật sự sợ tên đó lại mò đến lắm.”
Đỗ Hâm vội vàng khoát tay: “Thế sao được!”
Phượng Bình lặng lẽ rơi lệ, đôi mắt đỏ lên: “Cậu không biết đấy thôi! Đồ trong nhà đã bị hắn lật tung lên không biết bao nhiêu lần rồi, vốn A Sinh có một cái áo khoác, đến bây giờ còn chưa mặc qua lần nào. Hôm trước cũng bị hắn lục được lừa tôi cuỗm đi mất. Chẳng biết bao giờ A Sinh mới về, làm sao tôi có thể không đề phòng hắn chứ?”
Đỗ Hâm quả tình không ngờ được tên này lại vô liêm sỉ đến vậy, đành nhận chỗ tiền, định hỏi thêm về Từ Thế Vĩ, song lại sợ chọc vào đúng nỗi đau của nàng, bèn bảo: “Phu nhân, khoản tiền này tôi cầm giúp cô trước, nếu cô thiếu cái gì, tôi sẽ bảo Tú Hoa đi mua cho, ghi tiền vào nữa, mai mốt sẽ cho cô và ông chủ Mạnh xem.”
Phượng Bình im lặng khóc rưng rức, Đỗ Hâm chỉ đành khuyên nàng thêm một lúc nữa, lúc sắp đi còn đặc biệt dặn dò bá vú, bảo bà nhất định phải canh chặt cửa, nếu mà Từ Thế Vĩ lại đến thì tuyệt đối đừng có mở cửa.
Ai dè ngay đêm ấy lại xảy ra một chuyến động trời không ai ngờ được.
Trời còn chưa sáng, đã có người đến đập bạt mạng cửa nhà Lý, Đỗ Hâm hết hồn, sợ dọa bố mẹ, bèn sốt ruột khoác áo xỏ giày ra mở cửa. Kết quả lại thấy bà vú quần áo xốc xếch, thất tha thất thểu nói: “Ngài Đỗ, không xong rồi! Tiểu thiếu gia bị người bế đi mất rồi!”
Cơn buồn ngủ của Đỗ Hâm bay sạch, chống vào khung cửa để đứng vững, hỏi liên tục: “Thím nói cái gì cơ?”
Chờ đến lúc bà vú chữ sau díu chữ trước nói xong, cậu mới biết té ra Từ Thế Vĩ dẫn theo hai tên giữa đêm cạy cửa vào nhà, lục soát khắp nơi không thấy tiền đâu, thẹn quá hóa giận, bèn nhét vải vào miệng hai đứa bé bế đi mất.
Hắn bảo, nếu nhà không có tiền, vậy thì hai đứa bé có thể đổi ra được ít tiền.
Phượng Bình đã hôn mê bất tỉnh, bà vú sờ thấy hơi thở mong manh của nàng, sợ sắp hồn phi phách tán đến nơi rồi. Bà đã bao giờ gặp cái chuyện gì kiểu này đâu, hai chân run bần bật, đứng cũng còn chẳng vững, đi nửa con ngõ đến gõ cửa nhà Lý thì mạng đã bay một nửa.
Đỗ Hâm có nằm mơ cũng không ngờ được chuyện như vậy lại xảy ra, nhất thời cảm thấy trời long đất lở, thật không biết phải làm gì. Tú Hoa nảy ra kế, bèn vội vàng gọi người nhà dậy, bảo cha cô chạy đến đồn cảnh sát, bảo mẹ cô đi mời bác sĩ quen đến, lại bảo cậu đi tìm Hàn Cửu ngay, còn mình thì đã đóng xong cúc áo, định đến Mạnh gia xem Phượng Bình.