Sao Đỗ Hâm có thể yên tâm để một mình Tú Hoa đi đến Mạnh gia cơ chứ? Cậu rất sợ Từ Thế Vĩ quay lại, bèn tìm một phu xe kéo, đỡ bà vú lên bảo bà đi tìm Hàn Cửu báo tin, mình thì canh cửa ở Mạnh gia.
Chuyện này náo loạn đến vậy, trong đầu Đỗ Hâm rối tinh rối mù, vừa hối hận, lại vừa hoảng loạn. Lẽ ra cậu không nên nghĩ nhiều như thế làm gì, nếu bế Đình Ngọc về từ trước thì đã chẳng kinh động đến mức không rõ tung tích như hôm nay.
Phượng Bình từ từ tỉnh lại, vùng vẫy muốn xuống tìm con, Đỗ Hâm sao khuyên nổi nàng? Ngăn nàng mất cả buổi, chờ bác sĩ đến xem, rồi lại dỗ nàng uống thuốc, dần dần lịm đi, lúc bấy giờ mới bình tĩnh lại được đôi chút.
Sau khi Hàn Cửu chạy đến, cũng áy náy vô cùng, luôn miệng bảo: Sớm biết thế này thì hắn đã canh ngoài cửa qua đêm luôn rồi.
Hàn Cửu lại đi tìm thêm vài anh em, nghe bảo là nhà ông chủ Mạnh xảy ra chuyện thì đều muốn đến hỗ trợ. Hàn Cửu nghe bà vú kể tến Từ Thế Vĩ này kiếm việc ở nhà máy làm hoa giấy gần đây, đến lúc hắn đi hỏi mới biết gã đã không đi làm một thời gian rồi. Hàn Cửu bèn sai mấy người ở nhà máy hoa giấy tìm nơi ở của gã, nhưng chẳng khác gì mò kim đáy bể cả, làm sao tìm ra được đây?
Hàn Cửu và Đỗ Hâm bàn bạc với nhau một hồi, nhất thời không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể đến khắp các nhà từ thiện ở Thượng Hải thử vận may.
Người ở đồn cảnh sát cũng phải buổi chiều mới đến, vừa đến là lại đi luôn. Nghe kể chuyện như thế thì đều đùn đùn đẩy đẩy, bảo là khó làm lắm, đây là cậu ruột mang đi, chứ không phải là tên lừa đảo nào bắt cóc, hỏi cũng chẳng biết hỏi ở đâu, chỉ có thể để bọn họ về vùng quê ở Nam Kinh hỏi một chút. Hôm này trôi qua nhanh chóng.
Mọi người lục soát các nhà từ thiện suốt mấy ngày mà vẫn không có tung tích gì. Mới đầu Đỗ Hâm còn ôm hy vọng rất lớn, nhưng lúc các anh em kia quay về thuật lại thì lại càng vừa cuống vừa thất vọng, chỉ cảm thấy tịt đầu mối rồi. Hàn Cửu cũng đến nhà máy hoa giấy hỏi mấy bận mà chẳng ra được chút manh mối gì, sợ gã đã trốn về vùng nông thôn ở Nam Kinh, bèn mua hẳn vé tàu hỏa đi về Nam Kinh nghe ngóng.
Hai ngày này bệnh Phượng Bình càng nguy kịch, tin tức như thế cũng không dám nói cho nàng, chỉ bảo đang đi tìm khắp nơi rồi, sẽ mau có tung tích thôi.
Đỗ Hâm biết chờ đợi vô ích như thế cũng chẳng phải biện pháp, bèn thử dò hỏi Phượng Bình: “Hay là tôi đi tìm Lạc cô nương nhé?”
Phượng Bình không nói gì một lúc lâu, vành mắt lại đỏ, nhẹ giọng đáp: “Nếu Lạc cô nương chịu giúp thì quá tốt rồi. Cô ấy có đầy biện pháp, chắc là sẽ thật sự nghĩ ra cách đấy.”
Đỗ Hâm hỏi chỗ ở hiện tại của Lạc Hồng Hoa rồi chạy đi gặp nàng. Lạc Hồng Hoa ở một mình, trong nhà chỉ thuê một cô giúp việc trẻ, không giống như cậu đoán, kim ốc tàng kiều, khó gặp.
Lạc Hồng Hoa nghe bảo Mạnh Thanh không ở đây, nhà lại xảy ra chuyện như vậy thì cũng sửng sốt vô cùng. Rồi lại hỏi cậu, biết là đã báo cáo cho đồn cảnh sát, bèn bảo: A Sinh không có ở đây, không có ai xuất lực, chỉ báo cho quan thì cũng chẳng giúp ích gì. Nhưng rồi lại trấn an cậu, bảo cậu cứ yên tâm, đồng ý sẽ đi tìm người lo liệu việc này cho cậu. Sau đó tự mình lấy ra hai trăm đồng đăng báo treo thưởng, tuyên bố là một khi đưa hai đứa bé về thì sẽ không nhắc lại chuyện cũ. Bởi vì trong tiệm chụp ảnh có một tấm ảnh của Đình
Ngọc, nên còn gửi cả tấm ảnh đó đến tòa báo, đã đăng báo mấy hôm. Nhất thời dân tình xôn xao, toàn Thượng Hải đều biết chuyện, nhưng không ai trả đứa bé về.
Phượng Bình cũng đọc báo, nàng không biết chữ, chỉ thấy ảnh của Đình Ngọc ở trên báo, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào, không kìm được mà ứa nước mắt. Đỗ Hâm vốn sợ nàng tuyệt vọng quá nên mới đem báo đến cho nàng đọc, bảo là thưởng rất hậu hĩnh, thằng bé sẽ được mang về thôi. Nhưng không ngờ lại khiến nàng đau lòng đến thế, nhất thời cũng không nhịn được mà thấy xót xa, bèn vội vàng viện cớ cất báo đi, sau đó nói vài lời để xoa dịu lòng nàng. Phượng Bình ôm mặt gục khóc nức nở trên bàn, một mực bảo xin lỗi A Sinh nhiều lắm, bảo đều là do mình hồ đồ, lúc đó lẽ ra không nên mủi lòng. Trong lòng Đỗ Hâm sầu não vô cùng, cậu cũng hận Phượng Bình tính tình mềm yếu quá, quen người không thanh sạch, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, nói những cái đó thì còn có ích gì nữa đây?
Đến lúc Hàn Cửu quay về từ Nam Kinh, mọi người mới biết té ra mẹ Từ bệnh nặng, đã qua đời từ lâu rồi. Lúc ở Nam Kinh Từ Thế Vĩ đi vay mượn khắp nơi, bảo là để lo tang sự, ai dè tang sự chả thấy làm đâu, gã bỏ lại một mình mẹ già đã qua đời, trốn đi Thượng Hải.
Hàn Cửu căm phẫn: “Tên súc sinh này, tiếng thối của gã ở Nam Kinh đã vang từ lâu rồi, làm gì có chuyện quay về cơ chứ? Gã bế hai đứa nhỏ này đi, sợ là đem bán thật đấy.”
Bọn họ bàn một lúc lâu, không hề để ý đến bên ngoài cửa sổ, ai ngờ bị Phượng Bình gượng xuống giường nghe được. Nàng đã bao giờ trải qua đả kích nào lớn đến vậy đâu? Ngất xỉu ngay tại chỗ, cả người nặng trịch ngã phịch xuống cầu thang, bất tỉnh nhân sự.
Mọi người nghe thấy tiếng bèn kéo nhau ra, giật thót đỡ nàng dậy, thấy trán đụng đỏ, máu thẫm lốm đốm rỉ ra, bóp nhân trung của nàng cũng không thấy nàng tỉnh lại, đều sợ hết hồn, cuống cuồng đi mời bác sĩ về khám.
Mời mấy bác sĩ liền, hai người sau khi tới đều bảo người hết cứu rồi, bảo bọn họ hãy chuẩn bị hậu sự đi. Còn một người khác trẻ hơn một chút, mở hộp thuốc ra, bảo họ cạy răng rót hết vào, bảo giờ không biết thế nào, chỉ đành chờ ông trời thôi.
Đến hôm sau Phượng Bình tỉnh lại, vẻ mặt lại có chút không đúng, mặc dù vẫn nhận ra người khác, nhưng chỉ cười hì hì, thấy bà vú thì bảo: “A Sinh sắp về rồi, mau bế Đình Ngọc lại đây đi, anh ấy muốn xem đó.” Bảo thêm: “Em trai đâu, Đình Ngọc ngoan lắm, em trai cũng phải ngoan đó nha!” Ai nhìn cũng không kìm được mà xót xa rơi lệ.
Lạc Hồng Hoa nghe bảo Mạnh Thanh vẫn chưa về, lại nghe nói Phượng Bình gặp chuyện, bèn đến xem, qua cửa sổ nhìn thấy dạng điệu ngốc nghếch của nàng, cũng trầm mặc hồi lâu.
Phượng Bình ôm con búp bê chơi, thấy nàng đi vào thì vội vàng kéo tay áo nàng, bảo: “Chị yêu ơi, chị đừng đi nhé.”
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc khiến người ta phát sặc, Lạc Hồng Hoa khẽ nhíu mày, dịu dàng đáp: “Em gái ngoan, chị không đi đâu.”
Phượng Bình ôm tay nàng, thân mật nói: “Chị, chị xem Đình Ngọc với Ngọc Anh thân thiết không kìa, giống như chị em ruột vậy đó.”
Lạc Hồng Hoa ngồi cạnh nàng, đau lòng không nói nên lời.