Hắn không những dựa rất gần, trên người hắn còn thoang thoảng hơi ấm, và trái tim đang đập thình thịch ấy khiến người nghe bấn loạn cõi lòng.
Phó Ngọc Thanh cố tình hỏi vặn lại hắn: “Em biết tôi vẫn còn giận nên mới không chịu đến thăm tôi à?”
Nhưng Mạnh Thanh lại im im mất một lúc lâu, hơi thở nặng nề của hắn càng thêm đè nén, mãi hắn mới đáp: “… Em cũng giận tam gia nữa.”
“Giận tôi cái gì?” Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, hôm đó bọn họ còn chưa cãi nhau được hai câu, hắn đã đùng đùng nổi giận bỏ đi mất rồi, nói cũng còn không nói cho hết nữa là.
Hơn tháng trời không gặp nhau, thế mà vừa gặp đã buông ra một câu như vậy, nghe mà khó chịu.
Song Mạnh Thanh không chịu nói nữa, bàn tay hắn nhẹ nhàng đè lên chăn mò đến chân anh rồi ấn khẽ xuống, giọng khàn khàn: “Tam gia, anh không nóng sao?”
Câu từ thì mập mờ, mà ý của hắn thì lại không thể rõ ràng hơn. Họng Phó Ngọc Thanh ngứa râm ran, anh quả thực có chút mất kiềm chế, khổ nỗi người anh đang bị thương, mà sức Mạnh Thanh thì lại khỏe, nhỡ mà đụng phải đâu rồi anh không chịu nổi thì có mà giấu đằng trời.
“Không nóng.” Rõ ràng anh đã hối hận rồi, vậy mà chỉ có thể nhắm mắt đáp như thế thôi. Mạnh Thanh nín thở, bàn tay lập tức rụt về.
Trong một đêm vắng bóng trăng, lớp rèm cửa dày nặng kéo vào khiến ta không thể nhìn rõ biểu cảm của người trước mặt, song anh biết người ấy lúc này đang lúng túng lắm.
Phó Ngọc Thanh hơi cằn nhằn, “Em mở cửa làm hơi sưởi bay hết ra ngoài rồi kìa.”
Mạnh Thanh bèn vội vàng ra đóng cửa sổ lại.
Phó Ngọc Thanh duỗi tay với cái hộp gỗ ở đầu giường, định bụng nhân lúc đó giấu nó đi, Mạnh Thanh kéo rèm cửa sổ ra một đoạn nhỏ, ánh sao mong manh chảy vào như làn nước, căn phòng tức thì bao phủ trong một tầng ánh sáng mong mỏng.
Con tim anh lệch nhịp, mồ hôi trên trán hơi vã ra, anh gọi, “A Sinh, em qua đây.”
Mạnh Thanh tất tả qua, như thể sợ anh sẽ chạy mất vậy.
Phó Ngọc Thanh ngồi dựa ở đầu giường, mỉm cười hỏi hắn: “Sao tự dưng lại nảy ra ý tưởng làm trộm vậy?”
Mạnh Thanh nghe anh hỏi mà hơi á khẩu, thế xong mới hỏi ngược lại anh: “Anh không chịu gặp em thì không lẽ em không được đến gặp anh à?”
Phó Ngọc Thanh bật cười: “Sao em biết
tôi ở nhà?”
“Em có biết đâu.” Mạnh Thanh nghe chừng hơi bực dọc, “Em nghe nói anh về rồi nên mới muốn qua thử vận may xem sao.”
Phó Ngọc Thanh khẽ nhói lòng, song lại cố tình bảo: “Chẳng phải em vẫn đang giận tôi sao?” rồi anh mới nghĩ, em ấy nghe từ ai là mình về rồi vậy? Anh em nhà Trần à? Nghĩ đến đó, lòng anh thấy lấn cấn.
Mạnh Thanh lại hỏi anh: “Em không cho anh đi đến nhà máy mỏ mà anh cứ cố kiết đòi đi, thế em không giận cho được chắc?” hắn hơi ngập ngừng, hẳn là cũng cảm thấy giọng mình hơi gay gắt rồi, mới dịu lại: “may mà anh đã trở về bình an.”
Phó Ngọc Thanh biết hắn đang lo lắng cho mình, chỉ là nghĩ đến hai anh em nhà Trần là lại nhớ tới chuyện công ty vận tải thủy, bèn đáp nhạt thếch, “Tin tức của em nhạy quá nhỉ, còn biết tôi trở về bình an cơ.”
Thế là Mạnh Thanh nổi giận thật, “Anh cứ trốn tránh không chịu gặp em, em mà không hỏi thì làm sao biết được anh thế nào?”
Phó Ngọc Thanh lặng thinh, giọng Mạnh Thanh có chút cáu, “Hơn một tháng, cả Đan Quế lẫn Hoa Mậu anh đều không tới!”
Tự dưng hắn lại nhắc đến hai nơi này làm Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, anh không kìm được phì cười, rồi hỏi hắn: “Thế em thì tới mấy lần?”
Có lẽ nói ra xong Mạnh Thanh lại thấy hối hận, hắn ngậm bặt.
“Nhớ tôi mà còn không đến thăm tôi sơm sớm chút,” Phó Ngọc Thanh oán trách nửa giả nửa thật: “giận tôi thì thôi cũng đành, sao lại đi giận lẫy sang cả người làm làm gì?”
Mạnh Thanh vẫn không chịu hé răng, thế rồi hắn bỗng siết chặt lấy tay anh, không cho anh né tránh.
Đêm đã về khuya, căn phòng chìm trong một mảng mù mờ tối mò, nhưng màn đêm sâu nặng lại nhẹ bẫng tựa một lớp lụa mỏng mảnh, chỉ vừa thở một hơi đã tan biến.
Mạnh Thanh chầm chậm ghé lại gần, vụng về đặt một nụ hôn lên môi anh, hôn đến mức trái tim anh loạn nhịp.