Sau khi Lục Thiếu Du về, Phó Ngọc Thanh đưa thư cho Mạnh Thanh xem, Lục Thiếu Du đã mang lá thư này tới cho anh, nói thế nào cô cũng không chịu cầm đi. Anh muốn giữ thư lại nhưng lại sợ Mạnh Thanh để ý.
Đọc xong một lúc lâu mà Mạnh Thanh cũng chẳng nói gì, Phó Ngọc Thanh bỗng hỏi: “Em vẫn còn nghi ngờ tôi à? Hồi đó gặp em chóng vánh rồi chia tay, thế mà lại đi ở cùng với cậu ấy…”
Những lời ấy đã chôn sâu dưới cõi lòng anh từ quá lâu, như một khúc gỗ mục trong dòng sông êm ả, không trôi đi, đập vào không gãy, mà chỉ cứng đầu nằm ở đó, ngăn lại từng gợn sóng.
Nhưng Mạnh Thanh lại hỏi anh: “Cái chìa khóa kia đâu?”
Phó Ngọc Thanh hơi ngẩn ra, song đến khi hiểu ra thì anh mới lấy ra một cái chìa khóa nhỏ từ trong chiếc ví da luôn mang theo mình.
Mạnh Thanh cầm chiếc hộp gỗ cất những lá thư hồi trước của hai người tới rồi dùng chìa mở ra, cẩn thận cất lá thư của Lục Thiếu Kỳ vào.
Phó Ngọc Thanh rất ngạc nhiên, anh định nói gì đó, song cuối cũng vẫn thôi.
Mạnh Thanh khóa hộp lại, bỏ chìa khóa vào người mình, thế rồi hắn nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Em cũng muốn hỏi tam gia cái này, hồi đến Đông Đài thăm em ấy, có phải anh cũng giận em lắm không?”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được bật cười, cái chuyện mà hồi xưa tưởng chừng như đau đứt ruột gan ấy bây giờ lại có thể cười cho qua như vậy, hẳn là bởi đã biết người này sẽ mãi bên mình, thế nên biết bao những đắn đo bất an giận hờn ngày nao đều nhẹ nhàng tan đi như mây khói.
Đã mấy năm rồi, nhưng dường như đây mới là lần đầu tiên bọn họ nói về chuyện khi ấy. Phó Ngọc Thanh bỗng hơi xấu hổ, “Lúc đó có giận thật, giận em sắt đá quá, về sau ngẫm nghĩ lại mới thấy thật ra đều là tại tôi không ra gì…”
Còn chưa nói hết đã bị Mạnh Thanh cắt ngang, anh ngước nhìn lên, đôi mắt ấy nghiêm túc đến lạ thường: “Không thể nói thế được, em cũng có lỗi lớn của em. Em lúc nào cũng cảm thấy em không xứng với tam gia, cảm thấy tam gia có nhiều bạn bè nên coi thường người như em, chẳng thiết tha gì được em quan tâm săn sóc. Hồi đó em không hiểu cũng không biết ý của tam gia, tam gia giận em là phải.”
Có lẽ hắn đã phải ngẫm nghĩ rất lâu về những lời này rồi, hắn nói một mạch rồi hắng giọng, thoáng thấp thỏm nhìn anh.
Khóe mắt Phó Ngọc Thanh ươn ướt, anh vội vàng cụp mắt xuống, muốn ép dòng lệ vô thức ấy về.
Nhưng lạ thay, dường như hôm nay nước mắt của anh cứ đầm đìa, rõ ràng chẳng phải của anh, vậy mà nó vẫn lau sạch nỗi tủi thân rất nhiều năm trước của anh.
Anh bước tới đặt một nụ hôn lên môi Mạnh Thanh, thủ thỉ: “Đều là tại tôi, sao lúc đó tôi lại có thể rời xa em cơ chứ?”
Mạnh Thanh không nhịn được nụ cười, niềm vui đong đầy nơi khóe mắt chân mày. Phó Ngọc Thanh không kìm được hôn lên môi hắn, bọn họ quấn lấy nhau một hồi mới chỉnh trang lại quần áo rồi ra ngoài.
Lúc đó anh còn tưởng Mạnh Thanh không để ý. Thế nhưng về sau có một
lần đang đọc báo, vô tình nhắc đến chuyện kháng chiến hồi xưa thì Mạnh Thanh bỗng hỏi anh về Lục Thiếu Kỳ.
Mới đầu Phó Ngọc Thanh còn chưa hiểu hắn hỏi cái gì, mới bảo hồi trước anh trách gã, nhưng về sau đánh nhau nên làm gì còn nhớ được mấy cái đó nữa? Anh còn bảo: “Tôi cũng có lỗi với cậu ấy, mấy chuyện kiểu này đâu thể phân chia rạch ròi được.”
Mạnh Thanh nói, “Thôi đừng nhắc lại mấy chuyện trăng gió hồi trước nữa, em nghĩ tam gia luôn rất kính nể cậu ta phải không?”
Phó Ngọc Thanh còn không biết hắn đang nghĩ gì à? Anh mới cười: “Đúng rồi, tôi kính nể cậu ta.” Hơi dừng lại, đoạn hỏi tiếp, “Lúc Thượng Hải thất thủ có nhiều Hán gian lắm nhỉ?”
Mạnh Thanh không hiểu sao tự dưng anh lại nhắc đến cái này, hắn đáp, “Nhiều lắm,” vừa nói vừa hận: “cả ở quê cũng có.”
Sau khi từ Trùng Khánh về Thượng Hải, Phó Ngọc Thanh vẫn luôn thuê người điều tra chuyện của Hà Ưng Mẫn với mong muốn rửa sạch tội danh Hán gian cho hắn ta. Song trước đó e ngại tình hình ở Thượng Hải nên chỉ làm lén lút. Sau khi kháng chiến thành công, anh lại bị chụp cái mác Hán gian, việc này nối tiếp việc kia đâm trì hoãn chuyện này. Phải đến sau khi anh được thả ra mới lại thuê người bí mật điều tra tiếp. Có điều đã quá lâu rồi, muốn đào lại để rửa oan cho một người đã khuất rất lâu quả thực quá khó.
Tuy rằng đối với anh, Hán gian là cái tội danh không chứng cớ nhất, nhưng quả thực Thượng Hải thời chiến rất nhiều Hán gian.
Phó Ngọc Thanh cảm khái, “Trung Quốc nhiều Hán gian thế này, lắm khi anh thấy tuyệt vọng với đất nước quá. Nhưng tám năm rồi mà Trung Quốc vẫn chưa diệt vong, cũng là bởi có rất nhiều người như Thiếu Kỳ, có rất nhiều người như em.”
Mạnh Thanh ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng nói, “Sao tam gia lại đi so em với Lục thiếu gia…”
“Sao lại không thể so em với cậu ta chứ?” Phó Ngọc Thanh nghiêm mặt được một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lộ nguyên hình, thò cái đuôi ra nói thẳng đuột, “Lúc đó cái người thà bỏ tôi cũng phải ở lại Thượng Hải diệt gian chẳng phải là em đó ư? Tôi phải công nhận em giỏi lắm, nào có đoái hoài gì đến tình yêu tình báo, thế thì sao không so nổi với cậu ta nào?”
Mạnh Thanh nghe đến đây thì biết tiếp theo sẽ còn những lời cợt nhả nào nữa rồi, hắn lập tức ngăn anh lại: “Sau này em sẽ không bao giờ rời xa tam gia dù chỉ nửa bước, thế được chưa?”
“Được rồi.” Phó Ngọc Thanh cười khì chấp nhận, đắc ý cất báo đi, song lại không khỏi tiếc nuối, “Em diệt được nhiều Hán gian thế mà sao chẳng ai nhớ đến công lao lớn của em?”