“Cái đó thì có gì đáng nói đâu?” Mạnh Thanh lại chẳng để ý.
Phó Ngọc Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi cười, “Thôi cũng phải, đến cả Hán gian còn ghi công được thì công lao như vậy không cần cũng chẳng sao.”
Mạnh Thanh thấy anh than thì lắc đầu cười, “Vốn em ở lại cũng có phải vì thế đâu.”
Phó Ngọc Thanh nói mà chẳng buồn nghĩ: “Đúng rồi, em ở lại vì ngài Đỗ mà.”
Mạnh Thanh liếc anh, hắn biết thừa anh chỉ đang đùa thôi, vừa buồn cười vừa bực, “Tam gia, hóa ra anh nhỏ nhen với thù dai vậy đấy hả?”
Phó Ngọc Thanh bĩu môi hỏi vặn lại: “Đâu phải chỉ mỗi thế đâu, hơi hơi thôi. Nói chung là không thèm đi theo tôi mà cũng không cho tôi ở lại luôn.”
Mạnh Thanh nhớ lại câu chuyện năm đó mà cũng thấy hối hận, “Hồi đó cũng không nên để anh đi một mình, em cứ tưởng anh đi Trùng Khánh chứ, nếu mà anh bảo em là đi Hoài Nam thì có trói lại em cũng phải bắt anh đến Hồng Kông rồi, em…” nói tới đó, hắn bỗng im lặng, thở dài một tiếng rồi mới tiếp tục: “anh đấy, lúc nào cũng làm người ta phải lo thôi.”
Lòng Phó Ngọc Thanh mềm nhũn đi, anh nắm lấy cổ tay hắn kéo hắn tới, “Em vừa mới bảo sau này sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa, tôi vẫn còn nhớ đấy nhé, phải giữ lời đấy.”
Mạnh Thanh cười nuông chiều: “Không bao giờ rời xa anh nữa,” hắn còn bảo, “bao giờ em mất, em cũng sẽ chôn bên cạnh mộ tổ tiên nhà Phó anh, được không?”
Thực ra Phó Ngọc Thanh vẫn luôn ngẫm nghĩ về chuyện này, chẳng qua anh không nói cho Mạnh Thanh biết mà thôi. Không nghĩ lại nhắc đến chuyện này ngày hôm nay, anh mới lắc đầu, “Tôi không quay về Nam Kinh đâu, nếu mình mất thì chôn ở Thượng Hải nhé, được không? Sống chung chăn, chết chung mộ, mình lén chôn chung một chỗ, dựng hai tấm bia, sẽ không ai nhìn thấy đâu.” Anh càng nghĩ lại càng thấy hứng thú, cười tủm tỉm: “Sau này Chấn Ngọc Đình Ngọc về tảo mộ, em sẽ nằm ngay cạnh tôi, tôi nằm ngay cạnh em, em thấy thế được không!”
Mạnh Thanh cụp mắt hồi lâu chẳng nói gì, nhưng tay lại chậm rãi siết chặt lại tay anh. Phó Ngọc Thanh thấy đôi mắt hắn loang loáng lệ, anh biết người kiểu cổ hủ như hắn rất đặt nặng những chuyện thế này, bèn bắt chước theo mấy quý ông phương Tây đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay hắn, rồi bảo, “Bà nhà thôn quê của tôi ơi, em trả lời tôi một câu thôi, được hay không?”
Mạnh Thanh “Ừ” một tiếng rất khẽ, vô thức sượt ngón cái qua mu bàn tay anh, thì thầm: “Mình chôn chung một chỗ.”
Phó Ngọc Thanh cũng bàn chuyện sang Mỹ với Mạnh Thanh.
Sau chiến tranh, kinh tế Thượng Hải không những không khởi sắc mà còn có chiều hướng liên tục sa sút, những lời đồn đại nổi lên khắp nơi, chính phủ còn phát hành một loạt phiếu kim viên[1], thương nhân quan lại thì móc ngoặc với nhau trắng trợn bán tháo vàng, vật giá càng ngày càng tăng cao, đã thế tin tức chính trị khiến người ta phải nghẹn họng còn thường xuyên như cơm bữa, Phó Ngọc Hoa khuyên anh hãy sang Mỹ cùng mình, sau này xem tình hình thế nào thì lại quay về, nhưng Phó Ngọc Thanh lại từ chối.
1.
Tuy rằng anh là người phong cách Tây thật đấy, song anh không muốn rời Thượng Hải, trong khi đó chẳng biết nghe từ đâu ra mà Mạnh Thanh lại bảo có khi bác sĩ nước ngoài ở Mỹ lại chữa khỏi được bệnh
dạ dày cho anh, rồi cũng khuyên anh sang Mỹ như Phó Ngọc Hoa. Vì chuyện này mà hai người tranh cãi mất bao lâu, Mạnh Thanh đoán được anh lăn tăn điều gì nên bèn khuyên, “Em đi cùng anh là được, chừng nào người khỏe mạnh rồi thì muốn về bao giờ thì về.”
Hắn nói thế không khỏi làm Phó Ngọc Thanh dao động, nhưng trước nay anh vốn chẳng phải người chịu được khổ, trước đây khi bệnh tình còn ổn định thì vẫn ỷ lại vào một bác sĩ Đông y rất nổi tiếng ở Nam Kinh, bởi thế nên anh hãy còn đấu tranh nội tâm rất nhiều.
Sau đó anh đi thăm Lục Thiếu Du, đề cập đến chuyện này với cô, còn nhắc luôn cả việc ly hôn.
Lúc bấy giờ nội chiến đã nổ ra trong nước, đảng Cộng sản đã thu nạp vùng Đông Bắc, sắp sửa thu cả Bình Tân, ai cũng đoán đảng Quốc Dân và đảng Cộng Sản sẽ chiếm cứ hai vùng đất nước. Theo thân phận của cô, Phó Ngọc Thanh e cô sẽ phải ra Bắc nên mới hỏi câu đó.
Anh đùa với cô: “Chỉ vì một tờ giấy kết hôn mà báo hại cô không thể bỏ trốn cùng người thương, lỗi tại tôi cả.”
Lục Thiếu Du bật cười, hồi lâu sau mới bảo, “Ý anh là Ngô Vận Thiên ấy hả, có phải Thiếu Kỳ kể cho anh không? Anh đừng lo, tôi với Vận Thiên đã giao hẹn với nhau cả rồi, chỉ vì chủ nghĩa, không vì tình riêng.”
Phó Ngọc Thanh rất ngạc nhiên, anh nhướng mày nhìn cô như thăm dò. Ngô Vận Thiên hay Ôn Trì Lương đều thế, anh còn tưởng hai bọn họ đã nên đôi nên cặp từ lâu rồi cơ, đâu ngờ bọn họ vẫn chỉ là bạn.
Lục Thiếu Du dí dỏm hỏi anh: “Anh thì sao? Anh có người thương rồi nên tôi phải nhường chỗ à?”
Phó Ngọc Thanh vội lắc đầu: “Không phải đâu, nếu tấm bia đỡ đạn tôi đây vẫn còn có tác dụng với cô thì tôi vẫn tiếp tục đóng vai vệ sĩ cho cô hai nhà họ Lục được mà, không cần phải vội đâu.”
Lục Thiếu Du cũng đồng tình với việc anh đến Mỹ chữa trị, cô đã nghe nói chuyện anh bị tống giam nên rất lo lắng cho sức khỏe của anh, sợ để lâu hại người, sau này càng khó chữa. Những người thế hệ cô, đặc biệt là người đã đi du học như cô luôn tin rằng Tây y tốt hơn Đông y, luôn ôm thái độ hoài nghi đối với những cái cũ.
Lúc trước có một số bộ phận thuyết phục chính phủ Quốc Dân đầu tư tiền để phát triển võ thuật quốc gia, song chính phủ không hứng thú mấy, chỉ tổ chức mỗi một cuộc thi võ thuật lấy lệ chứ chẳng giải quyết được gì. Quốc y, quốc thuật, chỉ cần cái gì có chữ quốc là sẽ đều bị bỏ xó phủ bụi, chẳng ai trân trọng, như chiếc giày bỏ đi.
Phó Ngọc Thanh nói chuyện rất lâu với cô, đến lúc gần ra về rồi vẫn không kìm được khuyên một câu, “Tôi biết cô không như tôi, nhưng rõ ràng hai người có tình cảm với nhau, đừng nên cố tình chia cách dẫu là vì gì đi chăng nữa. Nếu không sau này nghĩ lại, chỉ sợ là cô sẽ phải hối hận lắm đấy.”