Tay Mạnh Thanh run lên, chưa chi đã cuống, Phó Ngọc Thanh tiện đà bắt luôn lấy tay hắn, vừa cười vừa gỡ chén rượu ra: “Ông chủ Mạnh, mấy hôm trước ngài bảo tôi có việc bận, tôi tin ngài nên không đi làm phiền ngài. Hôm nay tôi mà không bị bắt vào trại tạm giam thì e là đến cả mặt ông chủ Mạnh cũng không thấy đâu.”
Mạnh Thanh bị anh gỡ tay lấy chén rượu đi thì nom lúng túng lắm, hắn định nói gì đó mà rồi lại thấy bực, mãi lâu sau mới khẽ bảo: “Thật ra việc bận gì cũng đều xong rồi, vốn muốn tìm tam gia, nhưng thật ra là thấy tam gia lúc nào cũng bận bịu nên cũng chẳng tiện làm phiền tam gia nên mới không ghé qua.”
Phó Ngọc Thanh hơi sửng sốt, anh điểm lại mấy chuyện lúc trước, bụng nghĩ, quả nhiên là hắn cho người đi theo mình thật. Xong rồi anh lại nghĩ, mình làm gì đương nhiên hắn đều biết, cho nên xảy ra chuyện mới có thể chạy đến nhanh như vậy. Anh cũng chẳng biết tâm tình của mình là thế nào nữa, anh cảm thấy chuyện này thật ra không nên thế.
Anh mới nói: “Bận cũng không phải do tôi muốn mà. Anh trai tôi đúng là Tam Lang chuyển thế[1], anh ấy như vậy đã đành, đằng này còn làm cả tôi cũng không dám lề mề, cứ thế này mãi thì tôi không chịu nổi nữa mất.”
1.
Mạnh Thanh nghe anh than thì cười: “Tam gia cứ nói thế, ai không rõ lại tưởng tam gia chỉ biết trốn việc chứ. Nhưng tôi nghe nói tam gia vừa giỏi, quan hệ với mọi người cũng tốt. Mấy hôm trước tôi gặp bác của ngài Hà ở Vinh Sinh, ông ấy có nhắc đến ngài đấy. Bảo là rõ ràng ngài ốm nặng mà vẫn đi gặp hội đồng quản trị, còn bảo giờ chỗ nào cũng đang xáo xào lên vì bông hạn hán bị bỏ hoang ở Tây Bắc, chỉ có mình tam gia nhìn xa trông rộng đã tích trữ bông từ sớm, lại còn rất trượng nghĩa, không cần nhiều lợi nhuận, quả là người hiếm có.”
Phó Ngọc Thanh không biết hắn quen cả Hà Tiên Bích nên bất ngờ lắm. Ông này là cử nhân nhà Tiền Thanh, cực kỳ hận cách mạng, mấy năm trước liên tiếp bao nhiêu vụ kỳ khôi xảy ra khi miền Bắc đang xây dựng lại, nhà Hà cũng ngầm ra tay kha khá chính là vì ông ta. Ông ta chịu tham gia vào ban quản trị của tân công ty Lợi Hoa cũng là nhờ Hà Ưng Mẫn giúp anh, cơ mà anh cũng chỉ dám nói tí chuyện kinh tế vì sợ có điều mạo phạm. Không ngờ người ta lại khen anh với người khác, Phó Ngọc Thanh hơi ngượng: “Ầy, nói thế đúng chỗ nào chứ? Xưởng dệt điêu đứng, tiền lương công nhân tôi không trả nổi. Tôi về Nam Kinh lần này là để đi thế chấp xưởng dệt cho ngân hàng đấy. Nói chung là tôi không chèo chống nổi thôi, nói tiếp chuyện này mất mặt lắm, chậc, khỏi nói nữa cũng được.”
Bông tích trữ trong tay anh đều là lấy tiền đi vay ra mua, giờ bán tháo xong hết rồi. Anh cũng chẳng phải người nhẫn tâm nên trong mua bán luôn chừa chút chỗ linh động, thế nên lúc bán bông trữ làm vốn anh không chào giá cao, chỉ cần yên tâm là được rồi. Chỉ là không ngờ chẳng được bao lâu, giá bông trên thị trường lại xuống dốc không phanh, làm cho
anh tiếc hùi hụi.
Nét mặt Mạnh Thanh ôn tồn, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Sao tam gia lại cứ đòi hạ thấp mình như vậy nhỉ? Tam gia vừa tốt vừa nghĩa khí, theo tôi, trên đời này thực sự chẳng có mấy ai có thể sánh được với tam gia đâu.”
Phó Ngọc Thanh mỉm cười, giờ anh cũng đã hiểu tên này rồi, anh tự nhủ, cái gì của tôi anh chẳng thấy tốt, tôi có là tảng đá thì anh cũng có thể mở to mắt mà bảo tôi là ngọc ngà ấy chứ.
Mạnh Thanh thấy anh không để tâm thì biết là anh không tin, hắn mới cuống lên: “Tam gia, tôi nói thật đấy.” Hắn thoáng ngần ngừ rồi hỏi, “Tam gia, tôi biết chữ đấy, ngài biết không?”
Phó Ngọc Thanh không hiểu sao hắn lại nhắc tới chuyện này, anh bèn gật đầu cười: “Đỗ Hâm thấy ngài chép kinh rồi, bảo chữ ngài khá lắm, cậu ta hơi bị hâm mộ đấy.”
Mạnh Thanh bất ngờ một thoáng thì bắt đầu ngượng, hắn húng hắng đôi tiếng, không dám nhìn anh, giọng có phần chán nản, “Chắc tam gia không nghĩ người như tôi còn biết chữ nhỉ?”
Phó Ngọc Thanh đương khó xử, toan giải thích thì lại thấy Mạnh Thanh nói, “Thật ra tôi học chữ ở chỗ của tam gia đấy.” Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên trông thấy, Mạnh Thanh nhìn vẻ mặt của anh mà không nhịn được cười, chậm rãi nói, “Hồi đó ở Nam Kinh tam gia mời thầy về dạy cho người làm, dạy đọc sách học chữ, tôi cũng may mắn được học nên mới biết chữ. Người tân tiến như tam gia, tôi ở Thượng Hải mấy năm nay rồi mà vẫn chưa gặp ai đâu. Người có nghĩa khí như tam gia, ngoại trừ ông chủ Đỗ ra tôi cũng chưa từng gặp.”
Phó Ngọc Thanh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, Mạnh Thanh bèn tiện thể lấy luôn chén rượu trong tay anh, ân cần bảo: “Tam gia, muộn rồi đấy, nghỉ ngơi một chút đi.” Rồi nói, “Rượu này là tam gia đưa nên tôi uống thay tam gia nhé.”
Nói rồi hắn che chén lại, uống cạn luôn trong một hơi rồi khẽ mỉm cười với anh.
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại dùng chiêu này để lừa mình, vừa buồn cười vừa bực: “Ông chủ Mạnh à, ngài đã nói thế rồi, tôi mà còn đòi so đo nữa thì chẳng phải thành ra tôi hẹp hòi à?”
Mạnh Thanh đứng dậy xua anh lên tầng đi ngủ, nghiêm nghị nói: “Tam gia, ngài vẫn nên ngủ sớm đi, ngày mai tôi mời tam gia uống rượu đền tội, nhé?”
Phó Ngọc Thanh vốn còn muốn nói thêm đôi câu với hắn thì lại nghe thấy đồng hồ báo giờ vang lên, chẳng còn cách nào khác, anh đành phải nghe lời hắn đi lên tầng. Đến phòng cho khách, Mạnh Thanh đang đẩy cửa toan đi vào thì Phó Ngọc Thanh đi lên trước hai bước, nhưng rồi lại quay lại bảo hắn: “Nhưng mà thế thì ngài cũng không được lén đi sau lưng tôi chứ!” còn hùng hồn nói, “ngài chẳng giữ lời gì cả, tôi lo lắm đấy.”