Thoáng cái, mặt Mạnh Thanh đỏ lựng lên mà không cãi lại được, song thấy anh cười tủm tỉm thì biết anh lại đang trêu mình, hắn mới hơi gắt: “Tam gia!”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn xấu hổ thì không đùa hắn nữa, thôi cười, nói nghiêm túc: “Tôi vẫn đang chờ ông chủ Mạnh mời tôi uống rượu xem hí đấy, chẳng phải lần trước đồng ý rồi sao? Lần này đừng quên đấy nhé.”
Mạnh Thanh đứng ngoài cửa nhìn anh, mãi lâu sau mới nói: “Tam gia, ngài yên tâm.”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới yên tâm về phòng.
Anh ngủ dậy thì trời đã sáng. Anh rửa mặt xong rồi đến gõ cửa phòng cho khách, hồi lâu chẳng thấy có động tĩnh thì đoán là Mạnh Thanh đã dậy lâu rồi, anh bèn đi xuống lầu.
Mạnh Thanh đang luyện công trong vườn hoa, Phó Ngọc Hoa không biết đến lúc nào, không đi tìm anh mà lại đứng đây nói chuyện với Mạnh Thanh. Mạnh Thanh cũng không khách sáo, vừa luyện công vừa trò chuyện với Phó Ngọc Hoa: “Vụ này cảnh sát bắt người lạ quá, họ bảo cái cô vũ nữ kia là Cộng sản, tôi điều tra thử cô ta thì cũng không thấy gì khả nghi. Sợ là vì nguyên nhân khác ấy.”
Phó Ngọc Hoa thở dài: “Lái thuyền vạn năm cũng phải cẩn thận, thời buổi bây giờ tốt nhất là thu mình một chút. Nó là không có ai quản thúc đấy, chẳng biết sau này tiểu thư nhà ai mới giữ được lòng nó nữa.”
Mạnh Thanh hơi khựng lại, khẽ hỏi: “Cũng đúng, chẳng hay tam gia ưng ai rồi nhỉ?”
Phó Ngọc Hoa hừ một tiếng: “Nó toàn thích ai ấy, toàn người chẳng ra đâu vào với đâu.”
Mạnh Thanh chẳng nói gì nữa, lúc hắn khó xử quay đi thì thấy anh tới, bèn vội vàng thu chân về rồi đứng đó gọi: “Tam gia.” Phó Ngọc Thanh nghiêm nghị nhìn hắn, dường như hắn hơi ngượng, hắn nở một nụ cười khiến Phó Ngọc Thanh không nhịn được hơi cười theo.
Phó Ngọc Thanh hậm hực càu nhàu với Phó Ngọc Hoa: “Em dậy hơi muộn tí mà anh cả đã nói xấu em với người khác rồi.”
Phó Ngọc Hoa không cho anh chút mặt mũi nào: “Cái gì mà một tí? Em nhìn xem mấy giờ rồi? Anh với ông chủ Mạnh nói chuyện bao lâu, sắp ăn trưa rồi đấy. Em đấy, nếu không phải ông chủ Mạnh thì làm gì có chuyện cho em ngủ đến tận lúc mặt trời lên đỉnh thế này?”
Phó Ngọc Thanh không cãi lại được, giấc này anh ngủ rất sâu, lúc xuống nhà không nhìn đồng hồ thật nên thành ra chỉ còn nước ngậm miệng xấu hổ. Mạnh Thanh hiếm khi được chứng kiến bộ dạng ỉu xìu của anh, không nhịn được mỉm cười, quên luôn cả việc phân trần hộ anh. Tuy Phó Ngọc Thanh cũng thấy mất mặt vì bị anh cả cho ăn mắng ngay trước mặt hắn, song anh cũng hiểu ý của anh cả, bèn bảo: “Lại để ông chủ Mạnh chê cười rồi,” rồi nói: “thế này thì làm tình làm tội ông chủ Mạnh quá nhỉ? Tối qua em còn bảo ông chủ Mạnh nhất định phải ở lại không được đi đâu, trưa nay em còn muốn mời anh ấy ăn bữa cơm.”
Phó Ngọc Hoa không đồng tình lắc đầu: “Ăn ở chỗ này sao được, phải hậu tạ chứ.” Rồi rầy anh: “Trước khi anh qua anh đã gọi điện cho bạn ở cục cảnh sát bảo là vụ này đáng ngờ quá, e là dạo gần đây em đụng chạm phải ai đó nên mới bắt bớ em đấy. Khoảng thời gian này tốt nhất em tem tém lại đi.”
Phó Ngọc Thanh không thể nói ra nghi ngờ trong lòng mình, anh cũng sợ Mạnh Thanh lo
nên đành đáp: “Phải rồi phải rồi, anh cả nói chí phải, từ bây giờ em tu tâm dưỡng tính, ở nhà làm sư là được.”
Mạnh Thanh lại nghiêm túc đề nghị: “Không thì tam gia đến chỗ tôi ở một thời gian đi.”
Phó Ngọc Hoa ngớ người, anh hơi bất ngờ mất một lúc mới nói: “Thế sao được.” Phó Ngọc Thanh hiểu ý anh, dù cảm thấy như vậy không phù hợp lắm nhưng cũng không ngờ Mạnh Thanh lại nghĩ thế thật.
Phó Ngọc Thanh biết anh bộn bề công việc, tới thăm anh một chuyến cũng là vì còn muốn hỏi anh chuyện đêm qua, song không nghĩ Mạnh Thanh đang ở đây nên có mấy chuyện không tiện nói nữa, đành bảo: “Trưa nay em muốn mời ông chủ Mạnh ăn cơm, tối em qua. Anh cả ăn bữa cơm rồi hẵng đi.” Phó Ngọc Hoa cười, “Mấy giờ rồi? Anh phải đến công ty đây, muốn bảo anh mời thì cứ gọi anh là được, anh đi trước đây.”
Mạnh Thanh: “Ngài Phó bận việc thì cứ đi đi, tam gia ở đây có tôi rồi, yên tâm.” Phó Ngọc Hoa cũng không khách sáo với hắn, lúc Phó Ngọc Thanh tiễn anh ra ngoài mới bảo: “Em cảm giác là Đới Thắng Vinh đứng đằng sau đấy. Em nghe nói Lục lão gia cáu vụ bắt cóc xong mắng ông ta ghê lắm, bắt ông ta phải điều tra đến cùng. Em sợ là ông ta sinh nghi nên mới tìm người thẩm vấn em vụ đó.”
Anh lại kể chi tiết sự tình tối qua, Phó Ngọc Hoa trầm ngâm một lát, thấy hơi đau đầu, bèn bảo: “Thế hay em về nhà đi.”
Phó Ngọc Thanh ngần ngừ: “Về thì lại có vẻ cố tình.”
Phó Ngọc Hoa hừ một tiếng: “Chứ không phải em ngại về thì mất tự do à.”
Phó Ngọc Thanh nín thinh, Phó Ngọc Hoa thở dài: “Nói chung là em ấy, tem tém lại chút đi.” Anh còn bảo: “Người như ông chủ Mạnh đúng là trần đời có một, em đừng có làm mất lòng hắn, nghe đâu lần trước em với hắn xích mích nhau hả? Chuyện là thế nào?”
Phó Ngọc Thanh rất ngạc nhiên: “Anh nghe ai nói?”
Phó Ngọc Hoa không nói là ai mà chỉ bảo, “Không phải thì tốt. Em tuyệt đối chớ có đắc tội hắn, hắn không trong Hội Cộng tiến nhưng cũng có tiếng nói lắm đấy, sau này còn phải nhờ vả hắn.” Lại hỏi, “Đỗ Hâm đâu? Sao không thấy cậu ta?”
Phó Ngọc Thanh đáp: “Hình như nhà cậu ấy có việc nên về quê rồi.”
Phó Ngọc Hoa ngẫm nghĩ, đoạn dặn dò anh: “Thời gian này quản lý người trong nhà cho tốt vào, tuyệt đối đừng có để xảy ra chuyện gì.”
Phó Ngọc Thanh vâng rồi tiễn anh ra cổng, nhìn bóng lưng côi cút của anh lên xe mà rốt cuộc lòng cũng sinh ra chút ăn năn, anh tự nhủ, chung quy vẫn là mình sai, không nên dính vào mấy chuyện bê tha này để rồi báo hại mọi người. Song nghĩ đến Trịnh Linh Lệ thì anh lại không đành lòng, anh muốn tìm người hỏi thăm mà lại sợ càng thêm liên lụy tới cô, nhưng nếu không hỏi thì lại không yên tâm.
Đương nghĩ ngợi, chẳng biết Mạnh Thanh ra ngoài đi tới sau lưng anh từ lúc nào, hắn thắc mắc: “Tam gia, ngài Phó đi rồi, ngài còn đứng đây làm gì thế?”