Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, trong lòng thực sự hụt hẫng, bèn cười hỏi: “Sao lại nói thế? Chẳng lẽ ông chủ Mạnh hối hận ư?”
Mạnh Thanh hơi bất ngờ, một lúc lâu không đáp, tim Phó Ngọc Thanh hơi nghẹn lại. Anh biết tính tình Mạnh Thanh nghiêm túc, bèn không ép hắn nữa mà hỏi sang chuyện khác: “Đúng rồi, ông chủ Mạnh, chẳng biết bao giờ em mới rảnh, tôi muốn mời em với bà Mạnh ăn một bữa có được không? Chọn ngày với tôi trước đi, cứ kéo dài mãi thì sẽ đến Tết mất, sắp tháng Giêng rồi, làm sao tôi gặp em được?”
Mạnh Thanh có vẻ rất sửng sốt: “Tết tam gia về Nam Kinh sao?”
Phó Ngọc Thanh khẽ cười, mấy năm trước toàn về quê, năm nay anh cả kết hôn, còn chưa biết Phó Cảnh Viên sẽ tính toán thế nào, bèn đáp, “Chuyện này không phải tôi quyết, có thể phải về Nam Kinh, mà cũng có thể ở lại Thượng Hải, chưa biết được.”
Nào ngờ anh đang nói chuyện thì điện thoại bỗng dưng rè rè một trận, cả hai đầu đều không nghe rõ, nói thêm đôi câu lại vẫn rè, đành phải cúp máy. Đỗ Hâm chạy lên ngó ra ngoài cửa sổ, thấy anh vẫn đang cầm ống nghe thì nói: “Thiếu gia, bên ngoài gió dữ lắm!” Lúc này anh mới nghe thấy cửa sổ bị gió thổi đập lạch cạch, tại vì trong phòng bật lò sưởi nên mới không thấy lạnh. Bèn hỏi: “Sắp có tuyết à?” Đỗ Hâm hà hơi vào tay, hào hứng nói: “Đúng rồi!”
Phó Ngọc Thanh mới nói có một nửa đã bị ngắt lời, nào chịu bỏ qua, bèn gọi lại rất nhiều lần, nhưng toàn bị nối tuyến, chẳng biết gọi đến tận đâu. Phó Ngọc Thanh cúp máy cạch một cái, trong lòng không vui, Đỗ Hâm thấy thế thì bảo, “Thiếu gia, có gì sáng mai nói cũng thế mà.”
Phó Ngọc Thanh thầm nghĩ, cũng thế ở đâu ra? Lại gọi thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn liên tục bị nối tuyến, Phó Ngọc Thanh rầu rĩ cúp máy, đành phải đi tắm. Đỗ Hâm vừa ngáp vừa mang áo ngủ tới cho anh, thấy cậu như thế thì bảo cậu đi ngủ trước, Đỗ Hâm lơ mơ buồn ngủ, đứng đó chốc lát, bỗng không đầu không đuôi buông một câu: “Thiếu gia, đêm qua ông chủ Mạnh không đi, có phải cậu ngủ anh ta rồi không?”
Cậu hỏi một câu đường đột như thế, Phó Ngọc Thanh nhất thời không kịp phòng bị, ngay tức thì hơi khó xử: “Cậu nói bậy bạ cái gì đấy!” Đỗ Hâm bị anh mắng thế thì giật mình, cơn buồn ngủ bay sạch, liên tục hỏi: “Thiếu gia, thật đấy à? Tôi đoán được mà! Thế mà bị tôi đoán trúng rồi nha!”
Biểu cảm Phó Ngọc Thanh bất đắc dĩ: “Sao cậu đoán được?”
Đỗ Hâm khẽ lẩm bẩm: “Thiếu gia, tôi dọn giường cho cậu mà!” Lúc này Phó Ngọc Thanh mới nhớ ra, cũng có chút xấu hổ, Đỗ Hâm lại bảo, “Vốn tôi cũng không nghĩ nhiều đâu, nhưng mà thấy ông chủ Mạnh, nói mấy câu, mới cảm thấy hơi sai sai. Nghĩ một lát là tôi rõ ngay.”
Phó Ngọc Thanh bị kiểu nói chuyện e dè của cậu chọc cười, cố tình hỏi: “Cậu rõ cái gì?”
Đỗ Hâm bĩu môi: “Tôi đã thấy không đúng từ lâu rồi. Anh ta đối xử với thiếu gia quá tốt, tốt đến mức khó hiểu, không giống như bạn bè bình thường, cũng không giống như đối xử với ân nhân. Anh ta thích thiếu gia, nhưng chớp mắt đã kết hôn với người khác mà lại không nói cho cậu, cho nên cậu giận anh ta, không thèm gặp một thời gian. Cậu ấy à, cậu không thích anh ta, lúc đầu còn trốn anh ta. Nhưng cậu thấy anh ta bên Lạc cô nương thì trong lòng lại lưu luyến, cho nên hôm qua mới không kìm được mà đi tìm anh ta. Anh ta tới, thiếu gia cậu không nhịn được, mượn rượu giải lòng
rồi ngủ với anh ta. Cho nên sáng sớm ông chủ Mạnh đã chạy mất tiêu.”
Phó Ngọc Thanh nghe cậu kể sinh động như thật thì á khẩu một lúc lâu, vừa bực vừa buồn cười, muốn mắng cậu đôi câu, lại sợ cậu càng được thể lên mặt mà lắm mồm, đành phải nghiêm mặt: “Sao cậu biết sáng sớm anh ta đã đi rồi?”
Đỗ Hâm đáp ngay: “Trời còn chưa sáng anh ta đã đi rồi, Tú Sơn thấy anh ta ra cửa mà.” Nói tiếp, “Anh ta sợ người khác biết, nên vừa sáng sớm đã chạy luôn!”
Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên: “Anh ta sợ ai biết chứ?”
Đỗ Hâm ầy một tiếng: “Dù gì anh ta cũng là người có chút thanh danh, truyền ra thì không dễ nghe đâu.” Dứt lời lại cảm thấy không đúng, bèn vội vàng bổ sung: “Thiếu gia, không phải, ý tôi là, dù gì anh ta cũng là hảo hán vang danh bến Thượng Hải, vừa không mê nữ sắc, lại vừa trọng nghĩa khí, nếu người khác mà biết anh ta bị thiếu gia ngủ…” Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, gần như không nghe ra nổi chữ.
Phó Ngọc Thanh bị cậu nói mà rầu cả lòng, sắc mặt cũng khó coi, cố tình hỏi: “Sao cậu biết là ta ngủ anh ta? Nhỡ là anh ta ngủ ta thì sao? Chẳng lẽ thanh danh của ta thì không quan trọng à?”
Đỗ Hâm tròn mắt nhìn anh, Phó Ngọc Thanh ho hai tiếng, Đỗ Hâm mới líu nhíu: “Nếu ông chủ Mạnh mà ngủ cậu thì tôi không tin cậu sẽ gọi điện cho anh ta liên tục như thế đâu.” Rồi nói: “Cậu là người bước qua trăm hoa không dính một phiến lá, cậu ngủ với người ta, cùng lắm chỉ là một lần phong lưu mà thôi. Anh ta thì khác, người khác mà biết anh ta bị tam gia ngủ, chẳng phải sẽ chê cười hay sao?”
Phó Ngọc Thanh nghe cậu nói thế thì trong lòng dao động, chẳng còn tâm trạng mà đùa nữa, Đỗ Hâm thấy tâm tình anh không tốt thì bảo, “Thiếu gia, cậu nghiêm túc đấy à?”
Phó Ngọc Thanh liếc cậu: “Nghiêm túc thì sao, mà không nghiêm túc thì sao?”
Đỗ Hâm nhìn anh khó tin, một lúc lâu sau mới nói: “Thiếu gia, tôi còn tưởng cậu không thích ông chủ Mạnh.”
Phó Ngọc Thanh buồn phiền, chẳng nói nữa.
Nếu là lúc trước, Mạnh Thanh sẽ là kiểu người anh chỉ kính chứ không thân, không muốn chọc vào.
Đỗ Hâm bảo anh thấy Mạnh Thanh ở bên Lạc Hồng Hoa thì lưu luyến. Lại bảo là Mạnh Thanh sợ người khác biết, cho nên mới sáng sớm đã chạy mất. Phó Ngọc Thanh bị Đỗ Hâm nói như thế, trong lòng rất buồn phiền, cực kỳ không thoải mái mà nghĩ, mình hỏi hắn có hối hận không thì hắn ngập ngừng, không chịu mở miệng đáp lời mình. Tuy hắn rất tốt với mình, nhưng lại chưa chắc hắn sẽ chịu bên mình. Một lát sau, lại cảm thấy mình hiểu lầm rồi, tự nhủ, sợ là từ trước giờ hắn chưa ở bên đàn ông bao giờ, là mình dọa hắn. Trong lòng tức thì hối hận vô cùng.
Đêm hôm đó gió cực lớn, lòng anh nặng trĩu, trằn trọc suốt cả một đêm không ngủ. Mấy lần ngồi dậy trên giường muốn gọi điện cho Mạnh Thanh, rốt cuộc lại vẫn nhịn xuống.
Kể cả không bị nối tuyến đi nữa, nhỡ mà người nghe máy là Lạc Hồng Hoa thì anh biết nói gì đây?