Anh trằn trọc suốt một đêm, mãi mới buồn ngủ một chút, nào ngờ trời còn chưa sáng thì đã có người đến nhà. Té ra nửa đêm có một thiết bị trong xưởng bị trục trặc, đã mời kĩ sư của xưởng đến xem, nhưng đến sáng sớm vẫn chưa sửa được.
Vì gió lớn, điện thoại không kết nối nên lòng Phó Ngọc Hoa nóng như lửa đốt, bảo người đến thẳng nhà tìm anh, nhờ anh mời vị tiến sĩ Lưu Tử Dân đã đi Tây kia đến xưởng xem.
Người tới vẫn còn đang chờ dưới lầu, Phó Ngọc Thanh nghe Đỗ Hâm kể lại sự tình thì đành phải xuống giường. Đỗ Hâm tìm quần áo cho anh thay, cẩn thận đặt ở cuối giường rồi vội vàng chạy xuống bảo mợ Vương làm bữa sáng, sau đó bảo tài xế đi đón Lưu Tử Dân tới, quả thực làm cậu vội đến xoay mòng mòng.
Chưa được bao lâu, Đỗ Hâm đã vội vã chạy lên, thở hồng hộc, “Thiếu gia, ông chủ Mạnh cũng đến, đang chờ ở dưới lầu kia.”
Anh sửng sốt, đến lúc hoàn hồn thì trong lòng mừng rỡ, bèn bảo Đỗ Hâm: “Cậu mời anh ta lên đi.”
Đỗ Hâm hơi do dự: “Thiếu gia, hôm nay cậu có ra ngoài không đấy?”
Phó Ngọc Thanh không vui mà liếc cậu một cái: “Ta mời anh ta ăn sáng cùng một tí thôi, nói đôi câu, không chậm trễ chính sự được.” Nói tiếp: “Cậu bảo mợ Vương nấu nhiều một ít, nhanh lên.”
Đỗ Hâm không còn cách nào khác, đành phải chạy xuống.
Phó Ngọc Thanh chải đầu cẩn thận trước gương, sau đó mới không nhanh không chậm đóng cúc áo dài ngay ngắn. Anh không chờ được Đỗ Hâm mà đã tự mình tìm mũ đặt lên bàn để lát nữa ra ngoài tiện đội. Anh nghĩ kỹ rồi, ra ngoài muộn một chút, vừa lúc đi cùng đường với Mạnh Thanh, hai người có thể nói chuyện một lát trong xe.
Bên cạnh thư phòng còn có một cái phòng nhỏ để tiếp khách, Đỗ Hâm mời Mạnh Thanh lên lầu, ngồi trong phòng khách chờ.
Phó Ngọc Thanh nghe thấy tiếng Đỗ Hâm vội vã xuống lầu, sau đó nhìn mình trong gương thêm chút nữa, lúc này mới yên tâm, đi qua thư phòng vào phòng khách. Mạnh Thanh ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút khó coi, dường như hơi mệt mỏi, đáy mắt u tối, như thể đã thức trắng cả một đêm. Thấy anh tới gần thì không nhịn được mà nở nụ cười nét cười, đang toan đứng dậy, lại bị Phó Ngọc Thanh ấn
vai uống.
Mạnh Thanh đành phải ngồi yên, nhìn anh hỏi: “Sao hôm nay tam gia dậy sớm thế?”
Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái, ngồi xuống cạnh hắn rồi cười: “Ông chủ Mạnh đến cũng sớm,” hỏi tiếp: “Bên ngoài tuyết lớn à?”
Lúc này người hầu mang sữa bò ấm, cà phê, giăm bông, trứng cuộn, bánh mì trắng nướng đã phết bơ và các kiểu bánh ngọt lên. Mạnh Thanh nói ngay: “Vẫn ổn, mấy năm nay ở Thượng Hải cũng không có tuyết lớn.” Chờ người hầu ra ngoài rồi mới nói tiếp: “Tam gia, tối qua chẳng biết sao đường điện thoại lại bị đứt, vốn còn định gọi lại cho tam gia, nhưng sợ tam gia ngủ mất rồi nên không gọi nữa. Tam gia bảo sang năm phải về Nam Kinh đúng không?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn vẫn còn nhớ chuyện này thì không khỏi phấn chấn, bèn bảo: “Sợ là tại gió lớn đấy. Đường điện thoại ở Thượng Hải còn tốt chán, lúc ở Nam Kinh, ngày bình thường gọi cũng không nghe rõ đâu.” Lại nói: “Tôi vẫn chưa quyết, sợ ông chủ Mạnh ăn Tết cũng bận, tôi lại không gặp được em.”
Anh vừa dứt lời thì cảm thấy mình hơi sấn sổ, sợ Mạnh Thanh lại thấy mình tùy tiện, bèn nói: “Nếu ông chủ Mạnh tới rồi thì ăn một ít với tôi đi.”
Biểu tình của Mạnh Thanh không giống lúc trước, hình như có tâm sự gì đó, nghe anh nói thế thì đáp ứng, uống một ngụm cà phê, khẽ nhíu mày rồi đặt xuống. Phó Ngọc Thanh nhớ lúc ở trên tàu hỏa hắn cũng không thích uống cái này, nhưng trên tàu trước giờ chỉ có mỗi cơm Tây đơn giản, cho nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn cho xong. Phó Ngọc Thanh nhớ đến đó thì không nhịn được cười, “Nếu em ăn không quen thì uống sữa, ăn bánh ngọt đi.”
Mạnh Thanh nhặt một miếng từ chiếc đĩa anh đã ăn, sau đó mới như suy tư mà nói: “Hóa ra tam gia thích ăn như vậy.”
Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt hắn như thế thì không nhịn được mà hơi động lòng, đặt tách cà phê xuống, nắm lấy tay hắn, cười như không cười hỏi, “Tôi thích thế nào cơ?”