Tuấn Anh không nói đùa, mức độ khó của thử thách lần này rất khắc nghiệt. Đây không chỉ đơn giản là sinh tồn, mà còn phải biết tận dụng tối đa trí óc để có thể đối phó được với những nguy hiểm trên thảo nguyên. Loài người luôn tự hào rằng bản thân có trí thông minh để làm bá chủ trái đất, nhưng giờ là lúc thế cờ đã bị lật ngược, ở thế giới này bất kì loài động vật nào cũng sở hữu được một trí thông minh y hệt.Dũng nhận nhiệm vụ săn thỏ, loài thỏ ở trong trí tưởng tượng của cậu là những con vật đáng yêu màu trắng, chạy nhảy loanh quanh ăn cà rốt như những cục bông. Mặc dù chưa được thấy tận mắt con thỏ nào ngoài đời nhưng mà xem trên chương trình discovery thì cũng như vậy chứ, tuyệt đối không thể là loài vật có khả năng gây hại đến con người.Nhưng giống thỏ mà cậu đang phải đuổi bắt bây giờ rốt cuộc là loài quái quỷ gì ? Chúng hoàn toàn vô hình trong mắt người thường, chạy đến đâu còn biết tự xóa dấu vết đến đấy. Cậu đã thử mọi cách như tìm dấu dân, tìm dấu vết trên mặt nước...vv...tất cả đều không khả thi. Thế này thì từ giờ đến tối có khi cứ phải tay trắng trở về.“Mạnh dùng sức, yếu dùng mưu. Người tiền sử từ trước đến nay có bao nhiêu mánh lới đi săn, cứ lấy hết ra mà dùng.” – Những lời dặn dò của Tuấn Anh lại hiển hiện trong đầu của Dũng, dùng mưu ? Quả thật là đang coi thường mình đấy.Và thế là Dũng quyết định sử dụng phương pháp truyền thống nhất: “Đặt bẫy”. Sử dụng một cành cây nhỏ kéo căng, cố định lại rồi buộc vào đầu một cọng dây thừng, sau đó phủ lá lên trên. Xong, bẫy made in loài người. Khà khà, để lần này xem mấy con thỏ chạy đi đâu, tàng hình thì cũng phải lên thớt.Dũng tiếp tục công việc nhàm chán nhất của đời người: Ngồi đợi. Đợi mười phút, đợi hai mươi phút, đợi ba mươi phút, đợi gần một tiếng, vẫn hoàn toàn không thấy động tĩnh gì ? Quái lạ, chả nhẽ đám thỏ chê mồi của mình ? Ngồi đây lâu đến mức sắp bị muỗi đốt chết rồi.Cậu chợt vỗ bộp lên đầu một tiếng, không phải là đang vỗ muỗi, mà thật sự nhớ là một sự việc rất hệ trọng: chưa đặt mồi ! Mất mặt thế đấy, may là không có ai nhìn. Dũng ngượng ngùng mò mẫm xung quanh xem có tìm được củ cà rốt nào không.“A, con gì thế này ?” – Mò mẫm một lúc không ngờ lại sờ trúng thứ gì đó mềm mềm ? Rắn hổ mang sao, không, còn có lông nữa.Người ta có câu, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, thứ mà Dũng mò trúng không ngờ lại là một con thỏ tàng hình, nắm cổ khống chế con thỏ thêm một lúc nữa, cuối cùng nó đã chịu nằm im để phá bỏ lớp ngụy trang trên người ra. Là một con thỏ có bộ lông trắng muốt, đang thở yếu ớt vì nãy giờ đã dùng hết lực chống cự.“Há há may quá đi chứ, ngồi không thôi cũng có thức ăn bỏ vô mồm. Đem về khoe cho ba đứa kia lác mắt thôi.”Nhưng Dũng không để ý được tại sao con thỏ lại tự chạy đến chỗ mình, dưới chân cậu không chỉ có thỏ, mà còn có hàng chục loài động vật nhỏ nữa đang dáo dác chạy nạn. Dũng cúi xuống nhìn dưới hai chân mà hoa cả mắt, nếu cậu không phải dùng cả hai tay khống chế con thỏ thì đã lao người xuống mà bắt thêm vài con nữa rồi.Và rất nhanh, cậu đã hiểu nguyên do tại sao đám thú nhỏ lại chạy hết, từ dưới mặt đất bắt đầu vang lên từng đợt sóng âm trầm thấp, như nhịp chân của một loài động vật khổng lồ nào đó đang chậm chạp bước từng bước. Cậu ngẩng đầu lên, thì thấy trong rừng đen đang dần hiện ra một con quái vật giống như thằn lằn cao 4 mét, bộ da của nó xanh lè, chảy xuống từng bãi chất lỏng ăn mòn mặt đất như axit. Đôi mắt to như hai quả bóng của nó nhìn chằm chằm về phía con người trước mặt.Dũng nuốt nước bọt, tình huống hiện giờ hoàn toàn không có trong dự liệu, cậu không dám cử động mạnh. Chỉ dám chầm chậm lùi lại, một tay đang nắm chặt tai thỏ, một tay còn lại từ từ với đến ngọn giáo đang cắm ở bên cạnh mình.Bất chợt, con thằn kia há miệng, thè lưỡi liếm lấy một cái. Chiếc lưỡi của nó không ngờ lại dẻo như cao su, kéo dài ra hàng chục mét. Dũng sợ hãi rụt tay lại, khiến cho chiếc lưỡi kia chỉ có thể liếm trúng vào cán giáo. Cả cây giáo bị lôi trở lại, lọt thỏm vào mồm còn thằn lằn khổng lồ.Nó ngậm ngọn giáo trong miệng, nhai rệu rạo một lúc, rồi cuối cùng nhả ra, cả ngọn giáo bị axit ăn mòn giờ đây rơi trên mặt đất chỉ còn một mẩu bé tí.“A” – Dũng không nhịn được, hét lên một tiếng thật to, còn bỏ cả con thỏ trên tay ra chạy bán mạng. Lúc nguy hiểm thì thức ăn hay mạng sống quan trọng hơn ? Đương nhiên là mạng sống. Sắt thép còn bị nó ăn mòn thì da thịt người bị nuốt vào cái miệng kia thì chỉ có thành cháo trong tíc tắc.Nhìn thấy đối tượng có dấu hiệu di chuyển, con quái vật kia cũng bắt đầu di chuyển theo. Thân hình nó to lớn cục mịch là thế mà không ngờ lúc chuyển động lại cực kì nhanh nhẹn, không khác gì một chiếc xe đua công thức một.Mắt thấy bản thân sắp bị đuổi kịp, Dũng cắn răng nhảy xuống một khe đá ngay trên đường đi, mặc kệ ở bên dưới có gì. Kế hoạch này cũng tỏ ra là có hiệu quả, con quái vật đuổi tới nơi chỉ biết gầm gừ nhìn xuống mà không thể tiến tiếp. Khe đá này bé đến mức cái lưỡi cục mịch của nó cũng không có cách nào thò xuống được.“Đáng đời, giờ thì đi đi đừng có đuổi theo tao nữa.” – Dũng gáy một câu cho vui như vậy, nhưng cậu cũng chợt nhận ra thứ chất lỏng dạng axit trên người nó đang chảy ra để ăn mòn mặt đất. Cậu phải di chuyển khỏi chỗ đứng này ngay lập tức.Và thế là một người bám vào bờ tường đi lại cẩn thận bên dưới, một quái vật nhìn chằm chằm bám theo bên trên, nó không dễ dàng từ bỏ con mồi của mình. Dũng cuống quá mà không biết được mình đã đánh rơi cuộn giấy dịch chuyển từ lúc rơi xuống khe nứt, thứ có thể cứu thoát cậu ngay lúc này nếu cậu thật sự động não và nhớ kĩ mọi lời dặn.Cậu cứ đi, đi mãi...Khe nứt này kéo dài vô tận như không có điểm dừng.***Quốc ở nhà thì đang phải chơi trò kéo cưa lừa xẻ, cậu đo đạc cẩn thận từng khúc gỗ, tính toán chiều dài căn nhà, đục đẽo, tạo hình…nói chung là vừa mệt vừa mất thời gian, cậu cảm thấy làm việc chân tay thế này cực hơn việc đứng trên bục diễn thuyết nhiều.Quốc nhớ lại những ngày tháng hùng hồn đứng thuyết trình trước hàng trăm người, mặt mày tươi cười chào bán sản phẩm. Mặc dù không phải những tháng ngày vẻ vang gì, tất cả đều là lấy tiền của người kém hiểu biết bỏ vào túi mình, nhưng từ thẳm sâu trong thâm tâm cậu đã dấy lên một cảm giác hư vinh mà từ trước đến nay chưa từng có. Như Tuấn Anh đã nói, ex-normie ham muốn sự hào nhoáng và giàu sang của Elite, nên chúng nó bắt buộc phải đi lừa đảo. Không phải họ sinh ra đã thế, mà lựa chọn duy nhất trong cuộc sống của họ là như thế.Trong lúc đang leo lên mái nhà để đóng đinh, Quốc bỗng dưng thấy một hiện tượng lạ: Giữa thảo nguyên tự nhiên xuất hiện hai con sói trắng, đó không phải là loại chó sói cậu thường biết, bởi chúng đứng thẳng bằng hai chân như người, quấn một đống vải xung quanh như quần áo, hơn nữa trên tay mỗi con đều lăm lăm một ngọn giáo.Và điều quan trọng hơn là chúng đang liên tục chỉ trỏ bàn tán về phía căn nhà này, còn chỉ thẳng lên nóc nhà như đã phát hiện ra sự tồn tại của cậu.“Là người sói trong truyền thuyết sao ?” – Quốc cũng cảm thấy hơi mù mờ về việc này, cậu từng xem qua một vài bộ phim về ma cà rồng người sói gì gì đấy, kể về một cô nàng xinh đẹp chơi tay ba với cả hai con quái vật sói đẹp trai và dơi đẹp trai, cơ bản cũng là phim gắn mác gia đình chứ không phải xiếc thú gì cả. Nhưng mà thật sự những chủng loài thế này sẽ xuất hiện ngoài đời thật sao ?Cậu lại nhớ về sự kiện sói trắng giờ đang là động vật được ghi tên vào sách đỏ, bị con người săn bắn quá mức dẫn đến nguy cơ tuyệt chủng. Loài người không đi săn chúng nó thì thôi chả nhẽ hôm nay chúng nó lại tới đây săn mình ?Suy nghĩ vu vơ một hồi, cuối cùng Quốc cũng quyết định gọi Tuấn Anh giải quyết.“Úm ba la thần đèn mau hiện ra.” – Quốc từ trên mái nhà ném xuống đất cuộn dịch chuyển.“Tao mà là thần đèn thật thì việc đầu tiên tao làm là bóp cổ mày.” – Tuấn Anh không ngờ xuất hiện thật, tay cậu còn cầm theo cần câu, có lẽ là đang câu cá.“Sếp ơi nhìn kìa, có động vật trong sách đỏ đến tham quan nhà.” – Quốc hiển nhiên là không dám trèo xuống, cậu chỉ nằm ở bên trên mái nhà chỉ chỏ về phía trước.Tuấn Anh quay ra phía sau, thấy ngay được hai con sói ăn mặc như thổ dân da đỏ. Trên tay mỗi con còn cầm một loại vũ khí ma thuật trùng khớp với loại trong kho của cậu, xem ra cũng là chủng loài có thể điều khiển được năng lượng. Cậu khẳng định rằng sau một tuần địa hình thay đổi, nơi đây đã bị dịch chuyển đến chỗ gần chỗ một bộ lạc sói nào đấy rồi.Thấy Tuấn Anh xuất hiện, hai con sói bắt đầu có những phản ứng lạ, chúng chĩa giáo về phía ngôi nhà, xì xà xì xồ nói bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu, rồi từ từ tiến lại gần.“Làm sao đây sếp ?” – Quốc rất kiên trì bảo vệ lý tưởng ôm mái nhà.“Đàm phán với chúng đã, sói đến đây thì chỉ có mục đích ăn thịt người thôi, giờ dùng ít lương thực trong nhà để đổi lấy mạng sống.” – Tuấn Anh đã ở đây một tháng, cũng cảm thấy rất quen thuộc với việc xử lý những sự kiện như thế này.Cậu đan chéo bốn ngón tay vào nhau thành một khung tầm nhìn chữ nhật, rồi ngay lập tức dịch chuyển ra đứng trước mặt hai kẻ đột nhập. Đây là cách teleport đặc biệt mà chỉ riêng Tuấn Anh mới có.“Chào.” - Nhưng khả năng giao tiếp thì vẫn ngắn hạn như thế.“Muh xofn hte feamon, jukkenxek fill ze jmakex zc hte jmikih– 2 con sói kia ngay lập tức xổ ra một tràng ngoại ngữ, còn giơ giáo khua khua trước mặt Tuấn Anh với biểu hiện thù địch.Tuấn Anh chẳng nói chẳng rằng mở cuốn sách trên tay ra, trước mặt cậu lập tức hiện ra một cái màn hình có giao diện trông giống như Google dịch. Còn về vấn đề tại sao lại dùng Google dịch thì cậu cũng giải thích là có gì dùng nấy thôi, cả tháng nay toàn dùng cách này chứ ai rảnh đi viết lại phần mềm.“Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng sẽ nhận được sự tha thứ của thần linh.” – trên màn hình rất nhanh hiện ra dòng phiên dịch ngôn ngữ của hai con sói.“Thần linh gì thế, trong phim cô dâu tám tuổi à ?” – Quốc ở trên mái nhà nói chen vào.“Im” – Tuấn Anh ngắt lời, rồi lại bật màn hình lên: “Chúng tôi là ngoài người, chúng tôi không tới đây không vì mục đích chiến tranh hay làm hại các bạn, nếu các bạn đồng ý tha mạng thì chúng tôi sẽ sẵn sàng chia sẻ toàn bộ số lương thực mình đang có.” – Tuấn Anh nói liến thoắng một hồi, dù sao thì trong nhà cũng có còn gì đâu, và 2 con vật này có đồng ý với lời đề nghị hay không thì cũng chẳng phải vấn đề.Máy phiên dịch này tương đối xịn, chỉ mất vài giây để dịch từ tiếng người thành tiếng chó, hai con sói này nghe xong cũng phải ngây người ra một lúc.“Nói như thế liệu chó trắng Bắc Cực có hiểu được không?” – Quốc ló đầu lên thắc mắc.“Sao biết chúng nó ở Bắc Cực hay thế ? Biết đâu là chó cỏ Việt Nam bị bạch tạng thì sao ?” – Tuấn Anh cũng không buồn quay mặt lại, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào hai kẻ đột nhập này.Có vẻ như chúng đã nghe hiểu, nhưng biểu cảm lại không giống như đang chuyển biến tích cực, thậm chí còn có dấu hiệu như đang muốn tấn công. Lại phải nói thể hình của hai con sói này rất lớn, con nào cũng phải to gấp đôi người bình thường, nếu là một đấu một thì kể cả bên người có vũ khí cũng chưa chắc đã thắng được.“Tất cả vì đấng toàn năng ! Tiêu diệt kẻ ngoại tộc !” – Màn hình điện tự động dịch ra từng chữ, cũng là lúc một trong hai con sói đột ngột xông lên, tốc độ phát động của nó rất nhanh, xoẹt cái đã xuất hiện bên cạnh Tuấn Anh. Mũi giáo của nó cũng đã được tụ tập ma lực đầy đủ, trực tiếp hướng đến phần cổ Tuấn Anh đâm tới.Keng một tiếng, ngọn giáo vừa tiến vào phạm vi một mét thì đã bị một quầng hào quang vô hình chặn lại.“Chọn sai rồi, đừng nói ta không cảnh báo.” – Tuấn Anh thở dài, xung quanh cậu ta tỏa ra vô số những luồng sáng như hai bên cánh thiên thần màu vàng.Lá chắn này hoạt động rất máy móc, nhưng nó làm việc vô cùng hiệu quả: Đầu ngọn giáo bị đốt cháy thành tro, đồng thời muôn ngàn tia laze hình vòng cung bắn ra xiên cho đối tượng tấn công thành tổ ong. Tốc độ của chó sói nhanh hơn hay tốc độ của laze nhanh hơn ? Điều đấy có lẽ không cần bàn cãi, bởi con sói xấu số đã bị đòn tấn công này giết chết ngay giữa không trung.Nó ngã vật ra mặt đất, không thể giãy dụa thêm một nhịp nào nữa.“Chết tiệt, hắn ta là pháp sư.” – Con còn lại thì đương nhiên đã bị một màn này dọa cho sợ mất mật, nó sợ đến mức vứt cả vũ khí chạy bán sống bán chết. Nhưng mọi chuyện đâu có dễ như vậy, Tuấn Anh đang cần thông tin, tự nhiên có kẻ đến tình nguyện giao nộp thông tin thì cậu chắc chắn sẽ không để cho tên nào chạy thoát.Con sói thứ hai chạy cũng rất nhanh, nháy mắt đã kéo giãn được khoảng cách lên 100m. Nhưng Tuấn Anh chỉ đơn giản là đưa tay ra phía trước không khí, rồi làm một động tác kéo giật lại. Hình ảnh một con sói trắng quay mòng mòng cứ thế bay vút trở về vị trí cũ.Con sói này rất thảm, nó bay được một quãng trở lại thì đâm sầm vào một bức tường không khí trông như một tấm kính trong suốt. Tuấn Anh thì một tay bắt chéo sau lưng, một tay cầm sách, từ từ bước tới đánh giá con vật trước mặt.“Tha mạng cho tôi, làm ơn tha mạng cho tôi...” – Toàn thân con sói lúc này đã không thể cử động, hắn bay giữa không trung, bị hai bức tường không khí ép chặt lấy, lúc này chỉ trông giống như một con cá nằm trên thớt.“Thôn làng của các ngươi ở đâu ? Trưởng làng là ai ? Dân số bao nhiêu ? Quy mô tổ chức như thế nào ?” – Tuấn Anh đưa ra một loạt câu hỏi, khuôn mặt có chút tò mò.“Tôi...tôi không thể nói được...tôi không thể phản bội lại thần linh.” – Con sói bất lực giãy dụa, nhưng bức tường đang giữ lấy nó rắn chắc như thép, dù có dùng lực thế nào cũng không thể thoát ra.“Không sao, dù lựa chọn của ngươi có là gì thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả.” – Tuấn Anh không hỏi nữa, chỉ từ từ tiến lại gần, làm một động tác đặt tay lên mặt con sói.Bất chợt con sói rít gào lên đau đớn, kí ức trong đầu nó bị một lực lượng vô hình kéo ra như thác lũ, trước mặt nó hiện giờ lần lượt là các khung cảnh đổ vỡ, máu tươi chảy thành sông. Nó cảm thấy đau, rất đau, như linh hồn bị xé ra thành từng mảnh, nhưng không có cách nào giảm trừ cảm giác đau đó được.[Bẻ khóa – trích xuất kí ức]Đây là một kĩ năng nhỏ trong phân nhánh [Bẻ khóa] được Tuấn Anh sáng tạo ra, nó can thiệp trực tiếp vào đầu óc đối phương, dùng sự đau đớn để rút đi tất cả thông tin. Nhưng hậu quả là đối tượng bị trích xuất chắc chắn sẽ chết, và còn phải chịu một sự thống khổ không gì sánh bằng, toàn bộ linh hồn và cơ thể đối tượng sẽ bị hủy hoạiCon sói không kêu gào nữa, bởi dây thanh quản nó đã đứt, máu tươi liên tục chảy ra từ thất khiếu, tất cả hốc mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai của nó đều tràn ngập máu. Điều này đau