Sau một tháng luyện tập chăm chỉ, nhóm ba người này đã trở nên quen thuộc với thế giới mới hơn. Họ đã tự trang bị cho mình những đầy đủ những kiến thức và kĩ năng cần thiết, không ai còn tỏ ra sợ hãi với những thứ mới lạ nữa. Tuấn Anh cũng vì thế mà cảm thấy yên tâm, cho dù cậu có không còn ở đây, ba người này vẫn có khả năng lo liệu tất cả.Dũng đã săn được những con thú đầu tiên, tuy nhiên phải cầm tay cậu ta chỉ dạy từng bước một, từ đặt bẫy cho đến chiến thuật dẫn dụ cơ bản, chiến thuật đối kháng, kĩ năng thoát hiểm...vv...Mặc dù là một kẻ thích dùng cơ bắp hơn dùng não, Dũng vẫn rất chịu khó học hết tất cả những bài học này. Đó là điều mà Tuấn Anh đánh giá cao, tuy vậy về bản chất cậu ta vẫn là một kẻ bốc đồng, hành động theo cảm tính.Sơn lại là một người thật thà và chăm chỉ, cậu ta rất kiên trì đi nghiên cứu các giống cây mới, tìm ra các phương pháp mới để việc trồng trọt được hiệu quả hơn. Chỉ trong một tháng, cậu đã có thể xây nên một vườn cây giống của riêng mình, thiết kế theo mô hình vườn – ao – chuồng. Có nghĩa là kết hợp thêm cả nuôi cá và chăn nuôi động vật lấy thịt, việc này rất phức tạp vì động vật ở đây vốn không giống với ở trái đất, nhưng việc nghiên cứu quả thật đã có tiến triển hơn so với một tháng trước.Còn đối tượng cuối cùng – Phan Ngọc Quốc – Cũng là đối tượng mà Tuấn Anh cho là đau đầu nhất. Trước đây cậu ta từng là tội phạm, tư tưởng chống đối xã hội vô cùng cao. Ngày đầu tiên giao cho việc sửa nhà thì ăn bớt nguyên vật liệu, ngày thứ hai cho trông kho thì kê khai ăn bớt lương thực, cậu ta như thể một ex-normie trong trạng thái bao giờ cũng nghĩ ra cách để làm việc xấu. Thế là Tuấn Anh lại phải thiết kế một chương trình giáo dục lại từ đầu. Đại khái ai cũng đã từng có lỗi lầm, người tốt là người biết hướng thiện mà sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, còn người xấu thì cậu trực tiếp ném cho sư tử ăn thịt“Ối giồi ôi sếp ơi đừng ném em xuống !” – Quốc bị trói chặt trên dây thừng, kêu gào thảm thiết, dưới chân cậu là một đàn sư tử lông trắng đang há miệng chờ cho con người bên trên rơi xuống.“Thế trả lời tôi thằng nào hôm qua cải tạo nhà làm cho nó sập ? Ngôi nhà tự nó biết ăn bớt nguyên vật liệu à ?” – Tuấn Anh ở trên nóc nhà nắm chặt cần câu, thật sự cậu đã chịu hết nổi, thằng này xây nhà lần nào là sập lần đấy. Báo hại cả bốn đứa phải trèo lên cây cao ngủ suốt mấy ngày trời vẫn không xuống được.“Có khi nguyên vật liệu sếp đưa em là dỏm đấy...KHÔNG KHÔNG EM ĐÙA THÔI, là em ăn bớt, em biết lỗi rồi, sếp kéo em lên đi.” – Quốc định nói đùa một câu, nhưng khi thấy dây câu bị trùng xuống thật thì đành hét toáng lên nhận lỗi, dù sao cũng không thể đem cái mạng của mình ra đùa được.Mất vài phút sau, dây câu mới được kéo lên, Tuấn Anh dùng phép thuật tăng lực lên đôi tay nên căn bản cũng không cảm thấy khó khăn gì lắm. Duy chỉ có Quốc là khóc đến giàn dụa nước mắt nước mũi, cậu ôm lấy Tuấn Anh mếu máo:“Ôi sếp ơi em sợ quá, em sợ cả đời này không được gặp lại sếp nữa. Dù cho sếp bận trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian ra đây kéo em lên...”“Cậu nịnh nọt nhiều quá nên ngôn từ bị nhiễm rồi à ? Mà ghê quá đừng có dây nước dãi ra cái áo này.” – Tuấn Anh vội đẩy thằng điên trước mặt ra.Ring ring.Việc cũ chưa xong thì việc mới đã đến, chuông điện thoại bên hông Tuấn Anh bất chợt reo lên, cậu thở dài cầm cục gạch – theo đúng nghĩa đen đưa lên tai nghe:“Chuyện gì ?”“Sếp ơi cái cây nó đang cắn em, mau cứu mạng.” – Giọng của Sơn đầu dây bên kia như đang hấp hối.Tuấn Anh vuốt mặt một cái rồi dịch chuyển ngay sang chỗ bên cạnh Sơn đang đứng. Cậu ta đang bò trườn trên mặt đất, tay cầm một cái điện thoại bằng đất nung có gắn thêm một viên đá ma thuật bên trên, đây là thiết bị liên lạc mà Tuấn Anh tự sáng tạo. Nó không thể quay số, nhưng có thể liên lạc với những máy điện thoại có sẵn khác trong phạm vi nhỏ.Còn nhìn sang bên cạnh thì quả đúng như vậy, cái cây ăn thịt người này trông quả thật quá mức khủng bố, cao hơn 2 mét, toàn thân xanh lè lấm chấm những đốm đỏ. Nó như một sinh vật sống đang liên tục vươn người ra phía trước điên cuồng cắn xé không khí, chỉ có điều phần chân của nó đã bị cố định chặt với mặt đất.“Rễ nó cắm xuống đất mà, lo làm gì ?” – Tuấn Anh thở dài định bỏ đi.“Khoan đi sếp ơi, sếp lấy cho em một giống cây khác ở trên núi để em về trồng được không ?” – Sơn cố bám lấy một bên chân Tuấn Anh.“Cây bao lâu thì thu hoạch được ?”“Giống lúa ngắn ngày thôi sếp, 3 tháng.”“Nghe này: nếu mà tuần sau chúng ta không có cái gì khác để ăn á, thì sẽ chết đói hết. Tìm ra giống cây ăn quả nào thu hoạch được trong 1 tuần, hoặc là thôi luôn.” – Tuấn Anh dùng sức giật ống chân, có người chạm được vào người mình cảm giác cũng không tốt lắm.Cuối cùng là việc teleport ra kiểm tra cái đứa đang đi săn, cũng là đứa có lực chiến đấu cao nhất team: Dương Đức Dũng. Nhưng mà lần nào cũng thế, mỗi lần ra kiểm tra là một lần nhìn hắn ta leo cây. Hôm nay còn trông thảm hại hơn, hắn leo hẳn lên cái cây cao nhất, vừa co rúm người vừa dùng thương xua đuổi đàn sư tử bên dưới.“Xùy xùy ra chỗ khác chơi, tao có đi săn chúng mày đâu.” - Dũng hiện giờ có đánh chết cũng không dám xuống, hơn chục con sư tử to như mấy con bò mộng đang cào vào thân cây để mong cậu rơi nhanh hơn.“Này, cậu có biết đây là lần thứ bao nhiêu trong tháng cậu leo cây không ?” – Tuấn Anh cũng teleport sang nằm ở cành cây bên cạnh, cảm thấy rất mất mặt.“Ờ...11 lần ?” – Dũng không cho rằng sự việc này là mất mặt, cậu luôn tâm niệm rằng quân tử đánh được thì cũng có thể chạy được.“111 lần, và tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, sử dụng cái đầu để tính toán chiến thuật, chứ không phải dùng cơ bắp để chiến đấu với cả vườn bách thú. Đặt bẫy, tấn công tầm xa, đánh du kích...cái gì dùng được thì cứ dùng, đừng có lúc nào cũng chỉ chạy trốn như thế.”“Được rồi, tôi tự nhận là bản thân mình không thông minh, nhưng anh cũng không cần nói người ta là tứ chi phát triển như thế. Để tôi tặng anh một câu: Đừng bao giờ coi thường người khác.”“À thế à ? Vậy cũng để tôi tặng cậu một câu này: Đừng bao giờ xem mấy cái clip nhảm về chủ tịch trên mạng, nhanh bị ung thư lắm, nhất là với mấy đứa normie đề kháng loại siêu kém như cậu.”“Anh lại vừa coi thường tôi à ?”“Ngày nào mà cậu chả bị coi thường, nhanh teleport về làm việc khác chứ cứ nằm đây thì chỉ có nước leo cây ở đây đến tối.”Không đợi Dũng có cơ hội nói lại, Tuấn Anh đã nắm vạt áo cho cậu ta teleport đi luôn, kết thúc một ngày lao động và làm việc mệt mỏi không săn được bất kì con gì. Tuy vẫn còn rất nhiều ngày giống như hôm nay, nhưng cậu vẫn cảm thấy kĩ năng của Dũng đã tiến bộ lên rất nhiều.Không như những ngày đầu, tần suất teleport để ra trông từng người của Tuấn Anh cũng đã giảm đi. Có những hôm cậu có thể câu cá từ sáng đến chiều mà không bị ai làm phiền. Về điều này cũng có một câu thành ngữ rất đúng: “Cho ngươi con cá không bằng dạy ngươi cách câu”. Điều Tuấn Anh đang cố làm chính là dạy cho những người này cách tự bắt cá, bằng chính những điểm mạnh của họ.Khoảng thời gian một tháng không quá dài, nhưng cũng không quá ngắn, đủ để cho bốn người này trở nên hiểu nhau hơn, chả mấy chốc đã trở nên thân thiết như những người bạn cùng phòng trọ. Trong tháng thứ nhất Tuấn Anh phải ở một mình, nhưng đến tháng thứ hai cậu đã hiểu được thế làm việc cùng đồng đội, điều mà cậu chưa từng được trải nghiệm trong suốt 20 năm qua.Nhưng những ngày tháng đó không kéo dài, bởi vì sau khi hết một tháng, sự kiện thả người lại xuất hiện.***Tuấn Anh đứng trên một tảng đá cao, ánh mắt cậu hơi có chút nghiêm trọng, bởi trước mặt cậu lúc này là một nhóm gần 30 người đang nằm ngủ la liệt trên bãi cỏ.Đúng vậy, tháng thứ nhất là một người, tháng thứ hai là ba người, tháng thứ ba đột ngột nhân lên mười lần. Điều này có vẻ gì đó như không hợp lý, rốt cuộc điều kiện thả người này dựa trên quy tắc nào ? Thả một số lượng lớn như vậy chẳng phải lần sau sẽ là gấp 100, 1000 lần cũng được hay sao ?Điều Tuấn Anh lo sợ là giả thuyết của cậu trước đây có thể sẽ đúng, đây không phải chuyển sinh, mà là một cuộc di dân cực cực lớn. Toàn bộ dân số trái đất sẽ được lần lượt ném hết qua một thế giới khác. Bọn họ có sống được hay không ? Điều đó không quan trọng, vì trên thảo nguyên này quái vật lúc nào cũng thiếu thịt người để ăn.“Đông thế sếp ? Bằng này người khéo chia ra 2 đội bóng đá chơi được luôn đấy.” – Quốc đứng bên cạnh cảm thán. Hôm nay cậu ta không có việc gì làm nên đi theo Tuấn Anh, còn hai người kia vẫn đang ở nhà miệt mài làm việc.“Có đá bóng hay không thì cũng phải tìm cách gọi họ dậy đã, để tôi lên thử xem, có gì cậu đứng ở bên cạnh nhắc tôi.” – Tuấn Anh dùng hai tay xoa thái dương rồi tiến lên đứng trên mỏm đá cao, dù sao đây cũng không phải thế mạnh của cậu, chỉ có thể trông chờ vào nhóm người này có thể hiểu chuyện một tí.Tiếp theo, những người đang ngủ cũng lần lượt có dấu hiệu tỉnh dậy, họ uể oải ngồi lên, ôm đầu mệt mỏi. Nhóm này gồm 18 nam và 12 nữ, có vẻ ngoài đều giống như những thanh niên trẻ. Cách ăn mặc của họ khá sành điệu, có vẻ như vừa được ship thẳng từ một quán bar hay vũ trường nào đó đến đây. Họ bắt đầu nhìn nhau, rồi bàn tán xôn xao, trong đó có một vài nhóm nhỏ tụ tập lại như thể họ đã quen nhau từ trước.“Chào mừng mọi người.” – Tuấn Anh nói ra một câu, khiến cho tất cả đều im lặng nhìn lên, Tuấn Anh cũng im lặng nhìn xuống.Mười giây trôi qua.“Có thế thôi à sếp ?” – Quốc huých vai.“Để im, đang nghĩ câu thứ hai...” – Tuấn Anh vuốt cằm một lúc – “Ừm...Các bạn hiện giờ không còn ở trái đất nữa, mà đã bị dịch chuyển đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nơi đây không còn điểm nào giống với trái đất, cũng không còn cách nào để trở về. Tuy nhiên cũng không cần quá sợ hãi, chỉ cần các bạn nghe theo sự sắp xếp của tôi, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.”“Xin hỏi đây có phải là chương trình truyền hình thực tế không ạ ?” – Một cô gái trong đám đông bất chợt giơ tay lên.“Không, cái thực tế duy nhất tôi có thể hứa với các bạn là động vật ăn thịt thì vẫn ăn thịt người, còn con người thì vẫn chém giết nhau như hồi còn ở trái đất mà thôi.” – Tuấn Anh thở dài, sao ai đến đây cũng hỏi một câu không liên quan như vậy.“Chúng tôi có thể gọi điện thoại được không ?”“Đợi bác sĩ vô danh đem bốt điện thoại đến đây rồi hẵng gọi.”Nói chung là rất nhiều câu hỏi được đặt ra, Tuấn Anh cũng rất kiên nhẫn trả lời cho bằng hết. Mọi người cũng bán tín bán nghi đi lại xung quanh xem xét, thậm chí còn giơ cả điện thoại trong tay lên bắt sóng, kết quả là vẫn không thu được gì cả. Tuấn Anh thở dài, cách đây một tháng điện thoại còn pin cậu cũng đã đem đi chơi Angry bird hết rồi.“Được rồi, nếu mọi người không còn thắc mắc gì nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển đến căn nhà gỗ đằng kia, đó cũng chính là đại bản doanh của chúng tôi. Bên trong đấy còn hai người nữa, rất nhanh mọi người sẽ có thể làm quen với nhau thôi. Còn đây là Quốc, cậu ta sẽ có trách nhiệm dẫn mọi người về nhà.”***Ở trong nhà, Hai người Dũng, Sơn nhìn chằm vào nhóm 30 người đang lăn lê bò toài trên sàn nhà, biểu tình hết sức phức tạp.“Tại sao lại đông như vậy ?” – Dũng ghé tai hỏi.“Không biết, hỏi chúa trời ấy.” – Tuấn Anh cũng nhìn nhóm người này mà cảm thấy không thoải mái, rõ ràng số lượng người được thả trong đợt hai đã tăng lên rất nhiều. Mặc dù trong một tháng vừa qua ngôi nhà này cũng đã được mở rộng ra gấp vài lần, nhưng chỉ chừng đó cũng chưa thể đủ cho cả 30 con người cùng ăn ở, sinh hoạt.“Xin hỏi, ai là người chịu trách nhiệm ở đây ?” – Một người đang ngồi trong nhóm nhỏ bất chợt bước lên, những người còn lại trong nhóm đó cũng rất nhanh nhìn theo, có vẻ họ đã quen nhau từ trước.“Tôi” – Tuấn Anh vẫn giữ một thái độ như NPC game nhập vai, quay mặt lại đứng đối diện với kẻ vừa bước đến, khiến cho không khí xung quanh càng thêm không thoải mái.“Xin tự giới thiệu, tên tôi là Hoàng Lâm, sinh viên năm cuối đại học Y Dược Cần Thơ. Tôi cũng là lớp trưởng của nhóm bạn học kia nên muốn lên đây nói đôi lời. Việc thứ nhất, là điều kiện sống ở đây vô cùng tồi tệ, chúng tôi ở kí túc xá trường còn tiện nghi hơn thế này gấp vạn lần, thứ hai là tôi muốn được nói chuyện với người có thẩm quyền.”“Người có thẩm quyền đi săn nô lệ hết rồi.” – Tuấn Anh ho khẽ một cái – “Nói chung là tất cả đều đã tóm tắt ban nãy: Các cậu chỉ cần nghe theo tôi sắp xếp, thì mọi việc sẽ ổn thỏa. Cuộc sống hiện tại có thể khắc nghiệt, nhưng chỉ cần chăm chỉ thì mọi thứ đều có thể cải thiện trong tương lai.”“Sao lại như thế ? Chẳng phải chúng ta đến chỗ đông người sống thì sẽ tốt hơn sao ?” – Hoàng Lâm cùng mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.“Năm 1942 Columbus cũng nghĩ như thế đấy, chỉ khác là hồi đó ông ta có súng còn thổ dân thì không. Được rồi, nói nhảm thế thôi, giờ vào việc chính: Tất cả mọi người ở đây đứng lên vào trong kho lấy rìu, chuẩn bị chặt cây. Nhà này không đủ sức chứa 30 người thì chúng ta sẽ cải tạo cho nó đủ.”“Này, chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong.” – Hoàng Lâm tỏ ra bực tức, hắn tiến lại gần đặt tay lên vai Tuấn Anh.“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không làm thế.” – Tuấn Anh nói bằng một giọng vô cảm, rồi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt lên vai mình. Dũng cũng sực nhớ ra điều gì, tên kia quả thật đã tiến vào khoảng cách an toàn của lá chắn. Giờ phải xem trong đầu của hắn có suy nghĩ xấu không, và bùm, cầu được ước thấy, lá chắn kích hoạt. Mọi người chỉ có thể thấy muôn ngàn tia sáng bắn ra từ sau lưng Tuấn Anh như một đôi cánh làm bằng vàngDũng vội chạy tới đẩy cho hắn ta văng ra, Tuấn Anh cũng kịp thời giơ quyển sách lên cao bắt nó ngừng lại. Hoàng Lâm ngã dúi dụi trên mặt đất, những tia sáng chết chóc lúc này chỉ còn cách mặt hắn một khoảng vài cm, nhưng may mắn là đã hoàn toàn đứng im.“Cái...cái gì thế ?” – Hoàng Lâm đã bị Dũng khống chế cho nằm dưới sàn nhà, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch vì sợ hãi.“Nó có nghĩa cậu đang muốn làm hại tôi, hoặc sẽ có khả năng làm hại tôi trong tương lai, thế thôi. Lần sau không cần lại gần tôi nữa...” – Từng câu từ của Tuấn Anh không mang theo một chút cảm xúc nào, cho mọi người ở đây đều có một cảm giác lạnh gáy.“Anh... là phù thủy à ?” – Một người trong đám đông sợ hãi chỉ tay.“Về cơ bản là đúng, nhưng về nâng cao thì không, phù thủy sẽ không đi làm những việc như thế này. Giờ tất cả ra ngoài làm việc nào, không làm thì tối nay cũng khỏi cần ăn bữa tối, bắt đầu đi.”***Và thế là theo phân công của Tuấn Anh, nhóm 30 người này vừa đến đã được đưa vào lực lượng lao động chủ chốt ngay. Họ được chia ra thành những nhóm mười người được dẫn đầu bởi ba người cũ làm đội trưởng, nhóm của Quốc đi chặt cây và xây nhà, nhóm của Sơn phụ trách việc hái lượm, còn Dũng sẽ dẫn nốt mười người còn lại đi săn, đương nhiên là săn mấy con nhỏ nhỏ vô hại thôi, chứ không nguy cơ bị săn ngược lại sẽ là rất cao.Về phần Tuấn Anh, cậu cũng đã tính trước về việc số lượng người sẽ tăng lên, cậu đã cho cải tạo căn nhà đầu tiên từ sức chứa ba người lên đến sức chứa vài chục người. Còn thiết kế thành một căn nhà sàn rất lớn, cao hơn hẳn hai mét so với mặt đất. Bao xung quanh sẽ là hệ thống kênh rạch cùng với vườn cây ăn quả do Sơn trồng, đảm bảo khả năng tự cung tự cấp.Và như lần trước, mỗi nhóm sẽ được tặng cho một cuộn dịch chuyển, vì tối đa một tháng Tuấn Anh cũng chỉ có thể sản xuất ba cuộn. Dũng sẽ dẫn nhóm mười người đi săn, Quốc dẫn mười người đi cải tạo nhà để đủ phòng cho người mới ở, Sơn dẫn nhóm cuối cùng đi hái lượm và trồng trọt. Dù sao họ cũng đã được dạy hết kiến thức, việc bây giờ cần làm cũng chỉ là chỉ dạy cho những người mới.Còn Tuấn Anh thì ngồi nhà cặm cụi với công việc của mình, trong một tháng qua cậu đã học tập được rất nhiều kĩ năng chế tác, từ may mặc, rèn vũ khí cho đến tinh luyện đá ma thuật. Dù sao ở đây cũng không phải môi trường truyện tranh thiếu niên, nhân vật mặc một bộ cả năm mà không cảm thấy lạ. Tuấn Anh sẽ dùng kĩ năng may mặc mà may cho mọi người những bộ quần áo mới, kiểu dáng thì là do những người kia tự chọn, nói chung là đi sinh tồn mà ăn mặc chả khác đang sống ở thế giới hiện đại là bao.Tương tự với rèn vũ khí, rèn những vũ khí có mạch ma thuật khó hơn so với rèn vũ khí thường rất nhiều, nhưng khi nó đã thành kĩ năng thì thứ tiêu tốn duy nhất chỉ là thời gian. Và quan trọng nhất chính là tinh luyện đá ma thuật, Tuấn Anh là một pháp sư, nên lượng mana tối đa chính là điểm yếu, cậu cần rất nhiều nguồn năng lượng dự trữ khác. Và để có thể sử dụng một nguồn năng lượng tạp nham như đá ma thuật thì cậu cần phải thanh lọc nó.Phương pháp sử dụng năng lượng của Tuấn Anh là hướng tới năng lượng thuần khiết, là bản nguyên của các loại năng lượng hỗn tạp cấu thành nên tất cả các vật chất trên thế giới. Cậu đưa một viên đá đỏ vào lò luyện, cẩn thận rút tạp chất ra khỏi nó, từ từ viên đá đã trở nên trong suốt. Cậu cứ lặp đi lặp