Sau khi đổi băng gạc xong, trở lại hội trường, các diễn viên đã chính thức bắt đầu tập luyện, Hạ Mộc vội vội vàng vàng dẫn tiểu thái tử đi lên sân khấu.
Mới vừa rồi ồn ào xong Tần Giai Tú không có trang phục không thể tập luyện cũng không rời khỏi hội trường, nhưng cũng không dám tiếp tục la hét, chỉ có thể quy củ mặc trang phục hằng ngày, cùng Hạ Mộc đối diễn.
Đối diễn kết thúc, Tần Giai Tú tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Hạ Mộc: "Sau này trên đường cẩn thận một chút."
" Lời này hẳn là ta nói với ngươi." Hạ Mộc lạnh lùng nâng cằm.
Ba mẹ hôm nay đều đã ủng hộ cô ở lại học viện, cô không cần phải một mình chống chọi nữa, sức mạnh của ba mẹ khiến cô có đủ can đảm, tuyên chiến với những kẻ ác nhân khiêu khích.
Tần Giai Tú bị thái độ bỗng nhiên cường ngạnh của cô dọa sững sốt, lập tức cười lạnh một tiếng, uy hiếp: "Vậy chờ xem."
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Giang Mị kéo Hạ Mộc, cùng đến cửa hàng tiện lợi mua nước ngọt.
Mới vừa ra khỏi hội trường, khóe mắt Hạ Mộc thoáng nhìn thấy cách đó không xa, đứng một thân ảnh quen thuộc.
Là Chu Mẫn Lôi.
Nàng lại muốn làm gì?
Hạ Mộc không muốn nhìn đến nàng, nhưng Chu Mẫn Lôi lại chủ động tiến đến: "Hạ Mộc, ta có việc nói với ngươi."
Giang Mị nhìn nàng một cái, nghi hoặc quay đầu hỏi Hạ Mộc: "Nàng là biểu tỷ của ngươi? Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Hạ Mộc do dự chốc lát, vỗ vỗ cánh tay Giang Mị: "Chính ngươi đi mua đi, đừng chờ ta nữa."
Sau đó một mình đi theo Chu Mẫn Lôi đến một bãi đất trống phía sau hội trường.
" Chuyện gì, nói đi." Hạ Mộc ôn hoà lên tiếng.
Chu Mẫn Lôi xoay người, lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Mẹ ta nói, ngươi dùng tiền mừng tuổi của mình, trả nợ giúp bọn ta?"
Hạ Mộc sững sốt, cô làm gì có tiền?
Tiền mừng tuổi đều dùng mua đồ dùng học tập, mỗi tháng đều sống rất khó khăn, làm sao có khả năng trả tiền thay biểu tỷ vong ân phụ nghĩa?
Hạ Mộc hé môi, vừa định phủ nhận, đã thấy Chu Mẫn Lôi lấy ví tiền của mình ra, lạnh nhạt nói: "Ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng, chút tiền tiêu vặt của ngươi có thể được bao nhiêu? Một nghìn đủ không? Ta trả lại cho ngươi."
"Còn nữa, số tiền mẹ ngươi lúc trước hứa giúp đỡ bọn ta, hiện tại lại lật lọng, muốn đòi lại, ta cũng không thể nói gì, ta bán căn nhà, cộng thêm tiền dành dụm của ba mẹ, có thể gom đủ. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, đây là các ngươi nợ ta."
Hạ Mộc: "Bọn ta.... Nợ ngươi? Ngươi không nói đùa chứ? Mẹ ta trước nay cho gia đình ngươi mua bao nhiêu thứ, công lại chỉ đổi được căn nhà hai phòng của ngươi? Ngươi lấy oán trả ơn trước, bọn ta chỉ thu lại số tiền cho mượn, ngược lại thành nợ ngươi?"
" Lấy oán trả ơn chính là ngươi!" Chu Mẫn Lôi giận tím mặt: "Là ta cho ngươi cơ hội vào học ở ngôi trường tốt nhất."
Hạ Mộc cười một tiếng: "Nếu là cơ hội ngươi cho thì đã bị ngươi thu hồi từ lâu rồi đi? Chỉ là ngươi không thể thu hồi được, bởi vì, ta dựa vào chính mình bản lĩnh của mình để giữ lại."
Chu Mẫn Lôi sững sốt: "Ngươi có ý gì?"
Hạ Mộc hít sâu một hơi, đáp: "Là ngươi đến chỗ ủy viên ban kỷ luật vạch trần việc ta thay đổi hồ sơ đúng không? Trước đó ta vẫn không nghĩ ra trường học làm thế nào sẽ điều tra đến quan hệ gia đình ta, vẫn hoài nghi là Tần Giai Tú vạch trần ta, nhưng có một số việc không thể giải thích, mãi cho đến khi biết được ngươi đăng bài viết kia, ta mới nghĩ ra chuyện này – chỉ có ngươi chủ động cung khai, mới có thể để ủy viên kỷ luật tin tưởng không chút nghi ngờ."
" Thật sự đáng tiếc, ngươi làm như vậy, trái lại giúp ta dùng thân phận thật sự của mình, giành được tư cách ở lại học viện, Chu Mẫn Lôi, ngươi thật sự khiến ta ghê tởm."
Chu Mẫn Lôi nhất thời đỏ mặt, tiến lên một bước, quát lớn: "Ngươi vốn dĩ không xứng học ở nơi này! Ta chỉ là giúp ngươi trở lại vị trí vốn có! Ngươi mới ghê tởm, bạch nhãn lang! Trước đây ta đối với ngươi thế nào? Ta một mực chiếu cố ngươi, ngươi lại giẫm lên vai ta leo lên, muốn vứt bỏ ta!"
Hạ Mộc bị nàng quát đến sững sốt, hé môi, kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, mới nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Vứt bỏ ngươi? Ta vì sao muốn vứt bỏ ngươi? Nếu như ta không nỗ lực làm thật tốt, thì làm sao có năng lực giúp cả gia đình trở lại cuộc sống vô ưu vô lo trước đây?
Ta muốn giống như mẹ ta, tốt với ngươi, ta muốn có thể đi thăm bà ngoại bất cứ lúc nào.
Lúc nhỏ, ngươi vẫn luôn tốt với ta, ta nghĩ ngươi thật sự xem ta là muội muội.... Ngươi, thật sự khiến ta thất vọng."
Chu Mẫn Lôi nghe vậy run lên, siết chặt nắm tay, bỗng nhiên rít gào: "Ngươi câm miệng! Ta làm sai điều gì? Ta chỉ là cho ngươi nhận rõ vị trí của bản thân, để tránh ngươi ...
Ta... Ta vẫn luôn chiếu cố ngươi và Đóa Đóa, ta luôn muốn làm một vị tỷ tỷ để các ngươi sùng bái! Làm sai làm sai cái gì! Ta đều là vì các ngươi! Đều là vì..."
Đột nhiên không nói nên lời, nước mắt rơi xuống như hồng thủy vỡ đê, nàng vội vàng nâng tay, cố sức che đi khuôn mặt.
Hồi lâu, nương theo tiếng khóc nghẹn ngào áp lực, giọng nói yếu ớt của Chu Mẫn Lôi từ khẽ tay truyền ra: "Vì bản thân ta, đúng vậy, ngươi nói không sai.... Ta chính là ghê tởm như vậy!"
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đem khuôn mặt vùi vào giữa hai đầu gối, nghẹn ngào lẩm bẩm: "Tỷ muội các ngươi, từ lúc biết đi đã hận không thể cả ngày quấn quít lấy ta, hai người các ngươi lúc đó rõ ràng cần ta như vậy... Sùng bái ta như vậy..."
" Nhưng ngươi dần dần trưởng thành, diễn thuyết, dẫn chương trình, học bổng, các loại khen thưởng...
Mẹ ta mỗi ngày châm chọc ta, mang ta so sánh với ngươi, ngươi còn nhỏ đã hào quang khó giấu, mẹ ta lại nói ta là phế vật, thi cử lãng phí một năm vẫn thi không đậu, công việc cũng là nhờ vào quan hệ của mẹ ngươi.
Ta.... Ta hận không thể trói chặt ngươi, để ngươi nằm dưới đáy xã hội, điều này làm cho ta cảm thấy, bản thân vẫn giống như trước đây, được ngươi ỷ lại, không phải làm một phế vật không hơn không kém. Nhưng ngươi chí hướng cao như vậy, cách ta càng ngày càng xa, ta không có cách nào chịu được...."
Chu Mẫn Lôi lẩm bẩm hồi ức, nước mắt thấm ướt hai ống tay áo.
Vai bỗng nhiên bị một đôi tay ấm áp đặt lên.
Chu Mẫn Lôi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ phản chiếu khuôn mặt phụng phịu của Hạ Mộc.
"Chị, ta và Đóa Đóa vĩnh viễn ỷ lại ngươi, giữa thương nhân mới cần trao đổi lợi ích, ngươi có thể cho chúng ta là cái người khác không thể thay thế được, tình thân."
Trầm mặc chốc lát.
Chu Mẫn Lôi nghiêng người ôm lấy cô, mặc sức khóc lớn.
Vốn tưởng rằng đến chết cũng không nhìn mặt nhau nữa, Hạ Mộc lúc này vẫn mềm lòng, nghiêng đầu tựa vào vai biểu tỷ, thấp giọng nói: "Không nên bán đi căn nhà của ngươi, đã