Đoàn người chen lấn đều ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu diễn viên diễn vai Cố Sanh lúc nhỏ bị hai thú nhân có cánh túm cánh tay kéo lên, hướng thẳng không trung —
" Bọn họ muốn làm gì!"
" Là người hâm mộ của tiểu diễn viên kia sao? Có phải muốn cho nàng một kinh hỉ hay không?"
" Tiểu cô nương kia dường như bị dọa sợ hãi! Mau bảo bọn họ thả nàng xuống!"
"Sao lại thiếu đạo đức như vậy a! Xem đã hù dọa người ta kìa! Có phải là bắt cóc không?"
"Mau báo cảnh sát đi! Mau lên!"
" Nơi này có thú nhân có cánh nào không? Mau giúp đỡ đi."
" Ai biết hai người kia là địa vị gì? Tiến lên giúp đỡ nếu bị đánh, ngươi chịu trách nhiệm sao?"
Trong một mảnh nghị luận, Giang Vũ vốn dĩ đang che chở Giang Mị, đi về phía xe hơi của kịch tổ, nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời cả kinh trợn to mắt!
Giang Mị cố giữ kiểu tóc bị chen lấn hỗn loạn, cũng ngẩng đầu nhìn theo, lập tức cả kinh kêu lên: "Hạ Mộc? Hạ Mộc! Chị, hai người đó là ai? Bọn họ kéo Hạ Mộc bay cao như vậy làm gì!"
" Giúp ta cởi đai an toàn phía sau lưng!" Giang Vũ ngắt lời nàng, không hề lễ đọ mà đẩy những người xung quanh ra, dang đôi cánh rộng lớn, trong một mảnh kinh hô, kiên quyết đẩy mọi người ra, tạo thành một khoảng trống, thuận tiện cất cánh.
Giang Mị hoảng thủ hoảng cước giúp nàng cởi đai an toàn sau lưng ra, căn dặn: "Được! Được rồi! Ngươi cẩn thận một chút, sở cảnh sát ở ngay bên cạnh, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây, trước tiên hỏi rõ tình huống, đừng..."
Nói còn chưa dứt lời, một đôi cánh thuần trắng bỗng nhiên dang rộng trước mắt, Giang Vũ nhíu mày nhắm thẳng mục tiêu trên không trung.
Lúc khổng tức phi hành, cự ly lấy đà tương đối dài, một đám khán giả xung quanh cũng đã phát hiện tình hình khẩn cấp, lập tức thức thời lui về phía sau, nhường đường cho Giang Vũ.
Giang Vũ mở cánh, chạy, nhảy lên, bay thẳng lên cao.
Giang Mị lúc này mới lúng túng nói ra nửa câu sau: ".... Đừng đánh nhau."
Lúc này, Hạ Mộc sử xuất tất cả biện pháp, vặn ngược cánh tay một tên kềnh kềnh, ra sức nhấc người lên, cánh mạnh vào cánh tay hắn!
" A!" Người đó bị đau buông một tay ra, bưng lấy cánh tay.
Hạ Mộc nhất thời mất đi trọng tâm, một nửa thân thể treo lơ lửng.
Thú nhân còn lại một mình kéo cánh tay cô, không chịu nổi sức nặng, dùng sức vẫy cánh, nhưng cũng không thể kéo giảm tốc độ rơi.
" Mau đỡ lấy nàng!"
" Nàng vừa mới cắn ta!"
" Đừng nhiều lời vô ích! Mau! Cùng nhau kéo nàng lên! Ta sắp không giữ được nữa rồi!"
Thú nhân kia lập tức bay qua, một tay nắm của Hạ Mộc, một tay kéo tóc cô, để cô không thể giãy dụa.
Hạ Mộc thét chói tai cố sức hất đầu, nâng cao chân, nỗ lực nỗ lực xoay người trên không trung để công kích hai người kia, nhưng cánh tay bị hai người kia giữ chặt, cũng không giống như bình thường, căn bản không có cách nào mượn lực khống chế thân thể của chính mình.
Đột nhiên, một cổ xung lực chợt truyền đến từ tay phải!
"Mẹ nó!" Một con kềnh kềnh bị đụng phải, đau nhức rống một tiếng, nhìn về phía người đến, còn chưa kịp phản ứng, người đó đã một quyền đánh vào bụng hắn.
" Ách!" Hạ Mộc nghe nam sinh đang nắm cánh tay phải của cô hét lớn một tiếng, lập tức buông cánh tay cô ra.
" A!" Hạ Mộc hoàn toàn không khống chế được —
Con kềnh kềnh giữ cánh tay trái của cô mất đi cân đối, vỗ cánh một lúc, rốt cục nắm chặt Hạ Mộc, khôi phục bình ổn.
Hạ Mộc nghiêng đầu nhìn lại —
Phía trên bên trái, một thân ảnh quen thuộc, dùng đôi cánh lông vũ màu trắng tuyết, vũ động trên không trung, nhiều lần tấn công thú nhân kềnh kềnh, một quyền hung hăng đánh vào mũi hắn.
Là Giang Vũ!
Giang Vũ đến!
Trong lòng Hạ Mộc dấy lên hy vọng, một tay bắt lấy cổ tay thú nhân, giãy dụa thân thể, nỗ lực đến gần Giang Vũ, lại bị người đó cố sức kéo tóc, sức lực rất lớn, dường như muốn xé rách da đầu của cô.
" Buông!"
Giang Vũ ở bên kia, thú nhân kềnh kềnh trên mặt đã trúng một quyền rất nặng, mắt nổi đom đóm, hắn lảo đảo sau đó mới ổn định thân thể, dùng một tay lau mũi, máu tươi nhễ nhại!
Hắn trợn trừng hai mắt, ra sức vun quyền về phía Giang Vũ, lại bị Giang Vũ dễ dàng né tránh.
Hắn chưa kịp thu tay, cánh trái đã bị Giang Vũ bắt lấy từ phía sau, bẻ ngược —
"Rắc" một tiếng.
" A!" Kềnh kềnh bưng cánh phải bị gãy, đau nhức kêu gào, thẳng tắp rơi xuống, trong kinh hoảng hắn điên cuồng vỗ cánh phải, lại khó có thể duy trì sự cân đối, hoảng loạn rơi xuống trong tuyệt vọng.
Thú nhân giữ lấy Hạ Mộc đầy mặt kinh hãi, mắt thấy bạch khổng tước xoay người, bay về phía hắn, hắn cuống quít lui về phía sau một đoạn, linh cơ chợt lóe cố sức ném Hạ Mộc ra ngoài!
" Hạ Mộc!" Giang Vũ bỗng nhiên chuyển hướng, bay nhanh về phía Hạ Mộc —
" Giang Vũ... Giang Vũ!" Hạ Mộc khủng hoảng nhìn về phía mặt đất, ở này cánh mặt đất khoảng mười tầng lầu.
Không kịp do dự, cô hoảng loạn tìm kiếm đai an toàn, muốn biến trở về hình mèo, nhằm tăng cao trở lực không khí.
Vào lúc này một đôi tay ôm lấy thắt lưng cô, tốc độ rơi chợt giảm xuống, sau đó lập tức vững vàng dừng lại —
" Ta bắt được ngươi rồi." Phía sau truyền đến giọng nói của Giang Vũ: "Đừng sợ."
Trong nháy mắt, Hạ Mộc giống như bị rút hết sức lực, trái tim hậu tri hậu giác bắt đầu đập mạnh.
Cô thống khổ nhắm mắt lại, nhưng vẫn chưa kịp thở ra thì —
"Phịch" một tiếng, xung lực từ phía sau Giang Vũ truyền đến, đẩy theo Hạ Mộc, cùng nhau trượt về phía trước mấy chục thước.
Giang Vũ một tay ôm lấy cô, xoay người lại dùng một tay phản kích.
Trong kịch liệt hoảng động Hạ Mộc đầu óc choáng váng, lấy lại tinh thần, nhìn thấy một con kềnh kềnh đang lượn quanh Giang Vũ, tìm kiếm góc độ đánh lén từ phía sau.
Trong lòng ôm một người, độ linh hoạt trên không trung giảm xuống rất nhiều, Giang Vũ không tiếp tục ứng phó, mà xoay người bay xuống, nỗ lực đưa Hạ Mộc trở lại mặt đất.
Con kềnh kềnh kia lập tức phát hiện ý đồ của Giang Vũ.
Thừa dịp Giang Vũ xoay người, hắn dừng lượn quanh, tiến lên đạp một cước, nhắm thẳng cánh phải của Giang Vũ.
Hạ Mộc nghe Giang Vũ kêu rên một tiếng