Bị xuyên tạc sai ý, Thẩm Hà cũng không tức giận, anh nhìn Thẩm Trĩ, không nén nổi cười ra tiếng.
Anh phải giơ tay lên ấn gương mặt mình, như vậy mới khiến bản thân mình ngừng không cười nữa.
Thẩm Hà hỏi: “Em muốn làm à?”
Khi nói câu này, anh đã đổi sang nét mặt như ngày thường, tiện tay đùa nghịch đồ trang trí sau gương chiếu hậu.
Thẩm Trĩ ngồi thẳng người lên, ban đầu cô rất bình tĩnh, nhưng chẳng rõ vì sao, bỗng không kìm nén được ý cười, nở đầy khóe miệng, tràn hết cả ra ngoài.
“Còn đỡ.” Cô nói, “Không muốn lắm.”
“Vậy thì không làm nữa.” Anh trả lời.
Xe nổ máy.
Rời khỏi bãi đậu xe, lái lên đường cao tốc hòa vào dòng người.
Thẩm Hà nhìn về phía trước, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Đã một thời gian dài bọn họ không tương tác trước công chúng rồi.
Trước tiên rời khỏi tầm mắt của khán giả một thời gian, dù sao cũng có tác phẩm duy trì, không ảnh hưởng tới sự nghiệp, đợi qua một thời gian nữa rồi lại đi.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ là thật hay giả vậy? Có người cũng bắt đầu ôm thái độ nghi ngờ.
Thế nhưng, cho dù là giả thì có làm sao? Chỉ cần bọn họ không chủ động nhảy lên sân khấu, quản lý tin tức cho tốt, cũng chẳng có bao người rảnh rỗi truy cứu tới cùng.
Thẩm Hà quan tâm tới dư luận hoàn toàn dựa vào tâm trạng, có lúc sẽ xem, có lúc không xem.
Còn Thẩm Trĩ mặc kệ người đại diện lo liệu, nhân viên công tác để cô xem thì cô xem, nhân viên không cho xem thì cô không xem.
Những người chẳng có liên quan gì tới mình nói gì, làm gì, hai người họ chẳng buồn để tâm.
Bỗng nhiên Thẩm Trĩ rất muốn nắm tay Thẩm Hà.
Cuộc sống mấy năm nay có chút nhấp nhô vội vã.
Thẩm Trĩ gần như nghi ngờ bản thân mình ngủ không đủ giấc, hoặc là bị truyền nhiễm tới tinh thần gián đoạn thất thường.
May mà Thẩm Hà đang lái xe, cô có điên cuồng thế nào, cũng không đến nỗi bất chấp tất cả mà nắm lấy tay anh.
Hai người bình yên vô sự về tới nhà.
Thẩm Hà nhận được điện thoại liên lạc công việc từ Tập Tập, anh đổi chiếc xe khác rồi rời khỏi.
Để lại mình Thẩm Trĩ quay về nhà, nằm trên tấm thảm, suy đi nghĩ lại, cô thấy chán ngán vô cùng, sau đó dứt khoát lấy quyển kịch bản đắp lên mặt.
*
Giải quyết tin đồn trong giới giải trí có rất nhiều cách.
Cách thứ nhất là tiền.
Có thể dùng tiền để giải quyết đều dễ nói.
Dù sao thì, nếu tiền đều không thể giải quyết gọn gàng, vậy có lẽ ít nhất phải dừng hoạt động sửa sang lại tin tức tiêu cực rồi.
Một cách khác chính là pháp luật.
Phần lớn các nghệ sĩ đều không chọn cách đối đầu với truyền thông.
Dù sao thì lúc có tin tức muốn phơi bày thì vẫn còn phải làm phiền người ta.
Cho nên lần này Thẩm Hà cũng cố ý hỏi han mấy nhà khác, tỏ rõ lập trường chỉ nhằm vào kẻ phỉ báng.
Phần lớn các nền tảng ứng dụng lúc đó cũng chỉ thuận gió bẻ măng đăng ảnh của anh và Trương Thanh Nguyệt, nhưng trong đó có một kẻ to gan lớn mật, không theo lối mòn bình thường, chỉ vì lượt bấm xem lên top, mà đã đính thêm phán đoán ngoại tình.
Thẩm Hà trực tiếp khởi tố kẻ phỉ báng.
Không phải là loại phát công hàm luật sư xong thì không có câu sau ấy.
Không hề có ý hù dọa người ta, Thẩm Hà muốn gặp mặt đối phương trên tòa.
Anh cũng được xem như một nhân nguy hiểm trong giới, công thêm việc được Sùng Ngu ngầm cho phép, cho nên không đụng chạm tới quá nhiều người.
Đối phương tìm tới công ty, liên lạc với Tập Tập muốn hòa giải.
Tập Tập truyền đạt ý tứ ban đầu của Thẩm Hà____Thực ra thái độ của chị ta cũng là trung lập, dù sao người trong giới này xử lý việc vẫn nên trơn tru hơn thì tốt.
Nhưng khả năng mà Thẩm Hà rút đơn kiện về gần như bằng không, có nói thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Chẳng phải là chuyện gì to tát, cứng rắn một chút cũng tốt.
Không ngờ tới rằng, thái độ của đối phương cũng khá kiên quyết.
Tới ngồi lặng ở đó cả một ngày.
Ban đầu Tập Tập không định gọi Thẩm Hà, sau đó bỗng nảy ra một ý, để đối phương từ bỏ cũng là chuyện tốt, nên chị ta liên lạc với Thẩm Hà.
Khi Thẩm Hà tới còn mang đồ ăn khuya cho mọi người.
“Hi.” Anh ấn chặt lưng ghế, khiến người phụ trách đàm phán giật nảy mình, “Anh đã ăn chưa?”
Tuổi tác của đối phương lớn hơn Thẩm Hà, là một người đàn ông.
Tuy quả thực đã rất đói bụng, nhưng cũng không phải tới đây ăn cơm.
Càng huống hồ là cơm mà Thẩm Hà mua.
Cho nên hắn ta mở miệng nhắc: “Chúng tôi có thể đưa tiền hòa giải, làm phiền anh đừng….”
Thẩm Hà chẳng buồn nhìn hắn ta: “Tôi lại không thiếu tiền.”
Anh mang đồ hầm và đồ nướng cho đồng nghiệp, còn bản thân mình thì bắt đầu đi pha một viên C sủi, vừa lắc lư túi nilon vừa mỉm cười nhìn đối phương.
Tuy rằng nụ cười này chẳng thân thiện chút nào.
Sau khi dùng cách có hơi bất cận nhân tình tiễn vị khách không mời mà tới đi khỏi, Thẩm Hà uống xong thuốc, rồi lại ngồi xuống, chuẩn bị dẹp đường về phủ, bỗng bị Tập Tập gọi lại.
“Cậu giỏi đấy chứ hả,” Tập Tập mỉm xười sâu xa, “Cầm dao uy hiếp người ta hả?”
Thẩm Hà nói: “Cái gì chứ?”
“Sao Thẩm Trĩ lại đồng ý đi quay phim với cậu ở nơi hẻo lánh ấy hả?” Tập Tập nói.
Nhưng Thẩm Hà lại lộ ra kinh ngạc: “Cô ấy đồng ý rồi à?”
“Tôi nghe người bạn ở Lương Nghi nói đó.”
Thẩm Hà càng thấy ngạc nhiên hơn, trợ lý đưa anh về nhà, trước tiên anh lên phòng sách trên tầng tìm Thẩm Trĩ.
“Đạo diễn Hoàng tìm em à” Anh hỏi.
“Sao anh biết?”
Thẩm Trĩ vừa nói vừa gật đầu với trợ lý ở ngoài cửa.
“Em muốn sang Việt Nam thật à?” Thẩm Hà nói.
Thực ra lúc đó Thẩm Trĩ chỉ thuận miệng tìm một cái cớ.
Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại cái cớ này không được tốt cho lắm.
Vì giả bộ ra nước ngoài, chẳng lẽ cô phải vắng mặt ở các hạng lục lịch trình trong một quãng thời gian à?
Sau khi cân nhắc tỉ mỉ, cuối cùng Thẩm Trĩ nói cho anh biết chân tưởng: “Vốn không định đi, nhưng bây giờ đã quyết định rồi.
Anh có gì không tiện không?”
Thẩm Hà chẳng buồn để ý: “Tôi có gì mà không tiện?”
Thẩm Trĩ bất giác nghĩ tới cao tầng thích sưu tập đủ kiểu gái xinh kia: “Ví dụ như anh định tìm một em xinh tươi ở cùng này?”
“….” Thẩm Hà lặng lẽ liếc cô một cái.
Thẩm Trĩ thấy ổn rồi thì thu lại, bình tĩnh thu gọn: “Đạo diễn Hoàng là nhân vật cấp quốc bảo, cơ hội có khó được, tôi muốn đi học tập thêm chút.”
Bàn tới công việc, Thẩm Hà cũng nói: “Đừng nói nữa.
Vốn dĩ tôi đã kích động lắm rồi, em nói như vậy, tối nay tôi lại mất ngủ đấy.”
“Kích động?” Thẩm Trĩ cười: “Anh không khẩn trương à?”
Thẩm Hà vươn tay ôm lấy bờ vai cô, đẩy cô ra ngoài: “Có gì mà khẩn trương chứ.
Đừng ảnh hưởng tôi phát huy.”
[Chó đen] là bộ phim được cải biên từ một tiểu thuyết ngắn.
Độ dài có hạn, nội dung thể hiện trong tiểu thuyết cũng rất ít ỏi.
Theo như người chế tác nói, ông ta ngẫu nhiên đọc được cuốn tiểu thuyết này, lúc ấy đã nảy ra ý định quay phim.
Dựa theo phong cách và bối cảnh mà bản thân nghĩ ra, sau đó lập tức nghĩ tới người bạn của mình, là đạo diễn Hoàng Chính Phi đã hợp tác vài lần với nhau.
Ban đầu Hoàng Chính Phi từ chối.
Nhưng bỗng vào hai giờ sáng của một đêm nào đó, ông ta đột ngột gọi điện thoại tới, nói bản thân ông ta đã phác họa ra kịch bản nên viết thế nào, phim trường nên bố trí ra sao, và nhân vật là ai.
Nói tóm lại, cứ như vậy hạng mục này được quyết định.
Nhóm biên kịch đã thảo luận, phân công, sáng tác, không ngừng cải thiện, cuối cùng hoàn thiện bản thảo.
Phim trường cũng hao tốn khá nhiều nhân lực vật lực.
Vì yêu cầu của đạo diễn, trợ lý chế tác đã đi lấy cảnh ở khu vực Đông Nam Á khá lâu.
Trong đó có một bộ phận phân cảnh được chọn quay ở Việt Nam.
Không có đấu súng giữa cảnh sát và kẻ cướp, không có bắt cóc con tin, không có phần tử khủng bố.
Cũng không hề có phân đoạn kích thích kiểu như vậy.
Nhưng bạo lực không thể thiếu được.
Sẽ chỉ thể hiện càng tàn khốc, càng máu tanh, cũng càng thêm tài tình khéo léo.
Hơn nữa còn yêu cầu