Bọn họ khi ấy đã là đàn anh đàn chị trong trường, danh tiếng cũng không nhỏ.
Nhưng lại cứ bốc thăm trúng phòng học kém nhất, số ghế ít nhất, không gian nhỏ nhất, vé được phát ra hết, những người còn lại muốn tới thì thường ăn ý ngồi ở lối đi.
Thế nên, người trong giảng đường đông như kiến cỏ, chen chen chúc chúc, những sinh viên của chuyên ngành khác cũng trốn học chạy tới xem.
Nhưng mà, ngày hôm ấy đúng là tiết giảng công khai của lãnh đạo học viện.
Đối diện với giảng đường trống không, lãnh đạo thẹn quá hóa giận, sau khi hỏi thăm được giảng đường mà Thẩm Hà và Thẩm Trĩ biểu diễn thì hùng hổ xông tới, cực kì tức cảnh mà gào lên tên của bộ phim: “Get OUT!”
Sinh viên hoảng loạn tháo chạy.
Có người vấp ngã, có người tiếp tục chạy về phía trước.
Sự việc giẫm đạp lên nhau đã xảy ra.
May mà không tạo thành hậu quả gì quá nghiêm trọng.
Chỉ là có mấy người bị thương ngoài da phải tới bệnh viện.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ không bị thương.
Nhưng thân là vai chính, vẫn phải chạy tới bệnh viện một chuyến.
Nói tóm lại, sự việc ấy huyên náo cực kì xấu hổ.
Hồi tưởng về quá khứ, Thẩm Trĩ chỉ mỉm cười giải thích với Hoàng Chính Phi: “Chúng tôi khi ấy chỉ một lòng muốn đóng phim, làm gì có thời gian rảnh để yêu đương chứ.”
“Học hành nào có quan trọng bằng yêu đương chứ?” Hoàng Chính Phi phản bác, “Hai người đúng là bướng bỉnh, trải nghiệm cuộc sống lẽ nào không quan trọng sao?”
Thẩm Trĩ thấy đối phương khá hòa nhã, khác hẳn với miêu tả của Thẩm Hà.
Cô nói đùa: “Chẳng thế thì sao ạ, cho nên một khi đóng vai yêu đương, thì chỉ đành cố gắng mà diễn cho tròn vai thôi.”
Hoàng Chính Phi cầm gậy, yên lặng hồi lâu.
Cuối cùng ông ta cất tiếng hỏi đầy ẩn ý: “Cô và Thẩm Hà người nào càng thích đối phương hơn?”
Làm vợ chồng giả bao nhiêu năm, Thẩm Trĩ tự nhận cô và Thẩm Hà có đầy đủ kinh nghiệm.
Quen biết nhau ở đâu? Khi nào yêu nhau? Ai theo đuổi ai trước? Thậm chí dự định để con mang họ của ai____Và những câu hỏi đại loại như vậy, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều đã bàn bạc nhau kỹ càng không lọt một giọt nước.
Ứng phó với những vấn đề như thế cơ bản đều dùng để giải quyết với truyền thông.
Vì cha mẹ của Thẩm Hà cũng được, người nhà của Thẩm Trĩ cũng xong, bọn họ sẽ không quan tâm đến những vấn đề này.
Hoàng Chính Phi quay đầu lại, ông ta tràn ngập suy nghĩ nhìn cô.
Ánh mắt không quá sắc bén, mà ngược lại có chút hồ đồ, khiến người ta nghĩ tới màn mưa xám mịt mùng.
Thế nhưng, chính bởi ánh mắt tràn đầy nhẫn nại ấy, nó giống hệt như con dao thái thịt, từng nhát cứa vào da thịt.
Bản năng nói cho Thẩm Trĩ biết không thể nói dối.
Mà quả thật trong tình huống chưa phản ứng kịp cô đã thuận theo bản năng của mình: “….Chúng tôi đều không thích đối phương.”
Lời nói buột miệng hệt như bát nước hắt đi.
Thẩm Trĩ cố gắng khống chế biểu cảm kinh ngạc, cố gắng mỉm cười, khiến cho hiện trạng không tiếp tục trở nên xấu đi.
Cô thử che giấu: “Nói cái gì “thích” với không “thích” chứ….”
Không ngờ rằng, Hoàng Chính Phi dùng một từ ngữ rất hợp thời: “Thì ra cô và Thẩm Trĩ đều là kiểu ngạo kiều* hả?”
*Ngạo Kiều: là một danh từ chỉ người vì để che giấu sự thẹn thùng bẽn lẽn của mình mà biểu hiện ra thái độ cao ngạo cứng rắn, trong ngoài không giống nhau.
Thẩm Trĩ nói: “Tôi không phải ngạo kiều.”
Nói xong lại nghĩ, lúc này đây, diễn xuất đã trở về trong cơ thể.
Cô cảm giác không hề gò bò như vừa rồi nữa.
“Đừng xấu hổ mà, chúng ta tám nhảm với nhau thôi.
Cô nói đi mà.” Hoàng Chính Phi thúc giục.
“Tôi cảm thấy,” Thẩm Trĩ đang nghĩ, giả dụ như cô là người vợ chân chính của Thẩm Hà, lúc này đây nên nói cái gì.
Diễn xuất như mạch suối nguồn không ngừng cuồn trào chảy ra, “Có lẽ là tôi đi.”
Mắt Hoàng Chính Phi sáng lên.
“Vì sao?” Ông ta hỏi.
Thẩm Trĩ lắc đầu, ánh mắt cô dừng lại nhánh cây cách đó không xa, giống như ánh mắt trời ngưng đọng không đi.
Cô nói: “Vì tôi là một người rất rất bình thường.”
Bọn họ ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ đáp xuống thành phố này.
Tại một đất nước quanh năm ngày tháng nóng ấm, ánh nắng chói lóa và nguồn nước mát lành có thể bắt gặp được ở bất cứ đâu.
Thẩm Trĩ nói: “Tôi bình thường là thế, nhưng Thẩm Hà rất đặc biệt.
Thực ra chúng tôi có quá nhiều chỗ không hợp nhau.
Có những lúc tôi thường nghĩ đây chắc là khác biệt nhỉ? Tôi và anh ấy ở bên nhau, chỉ bởi vì tôi rất mong đợi.
Thế nhưng, đối với anh ấy mà nói, kiểu người như tôi căn bản…”
Có nhân viên phim trường chạy tới chào hỏi, nói mấy câu vào tai Thẩm Hà.
Anh gật đầu đồng ý, trong lúc đứng dậy ngẫu nhiên quay người, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Trĩ.
Vạn vật dường như chết lặng.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, hai tay khoanh vào nhau, lạnh lùng, có chút phiền lòng nhìn sang bên này.
Thẩm Trĩ đứng trên bãi cỏ cao, khẽ khàng vẫy tay với anh.
Thế nhưng trong một khoảnh khắc, gai nhọn xung quanh người Thẩm Hà bỗng rút đi, anh cũng mỉm cười nhìn cô.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang lên, thì ra là máy phun nước trên mặt cỏ đã được mở ra.
Vòi nước phun sương tung tóe khắp nơi.
Thẩm Trĩ nhìn góc nghiêng gương mặt Thẩm Hà, mà anh cũng liên tục quay đầu lại, không ngừng nhìn về phía cô.
Hoàng Chính Phi cuộn quyển kịch bản trong tay lại, khẽ nói: “Bà Thẩm, có phải cô đã yêu cậu ta sâu đậm rồi không?”
Thẩm Trĩ nghe rõ câu này.
Chẳng biết rốt cuộc có nên dùng diễn xuất để ứng đối hay không, Thẩm Trĩ chẳng nói một lời.
Cô nắm chặt bàn tay của mình.
*
Thẩm Trĩ quan sát Thẩm Hà biểu diễn thông qua máy giám sát.
Ở đằng sau ống kính, anh hoàn toàn là một con người khác.
Trước kia đạo diễn lo lắng vấn đề diện mạo của anh lại không hề gây ảnh hưởng quá lớn như trong tưởng tượng.
Quả thực vẻ ngoài của Thẩm Hà là kiểu cho dù ai nhìn cũng phải cảm thấn rằng “đúng là đẹp trai”, nhưng làn da đã được nhuộm đen đi, lại thêm một tầng diễn xuất khiến cho khí chất trước đó hoàn toàn mất sạch.
Cảnh quay này tiến hành trong khách sạn.
Có phần động tới súng, thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Hà luôn tự chơi đùa với khẩu súng mô hình trong tay.
Thế nhưng một khi bắt đầu quay, lại trở về trạng thái nghiêm chỉn cực kì.
Thẩm Trĩ nhàm chán, dứt khoát đi vòng ra bãi cát nhân tạo phía sau.
Vì công việc quay phim, nên đã thuê toàn bộ khách sạn này.
Trợ lý không kìm nổi cảm khái: “Nếu mang theo đồ bơi thì tốt quá.”
“Có thể mua, nhưng những người khác đều đang làm việc, chúng ta vui chơi ở chỗ này.
Không được tốt cho lắm nhỉ?” Thẩm Trĩ nói.
Cô tiếp tục ngồi xổm một lát, khi đứng lên có hơi choáng váng.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung kinh trên mái vòm hắt vào, cô quay đầu lại, lờ mờ trông thấy có bóng ngừi đứng bên ngoài cửa.
“Giải lao rồi à?” Thẩm Trĩ hỏi.
Thẩm Hà nói: “Phu nhân của người chế tác tới đây, bọn họ phải tới nhà hàng bàn chuyện.
Chúng ta cũng đi ăn chút gì đó chứ?”
Thẩm Trĩ lắc đầu, lúc đứng dậy nói: “Giấc ngủ tối qua của anh rất kém đúng không? Vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi, sau đó gọi phục vụ tận phòng là được.”
“Đi thôi, đi.
Mua chút gì ăn.”
Thẩm Hà đi lên phía trước, đặt chân lên bãi cát, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi đó không để cho cô cất lời.
Đến bên bờ cát lại lặng lẽ đợi cô đeo giày.
Thẩm Trĩ đeo giày dây bệt, thuận miệng nói một câu: “Dây giày hình như sắp đứt rồi ấy.”
“Thé à?” Anh đang giúp cô mở vòi nước rửa, vừa nghe thấy cô nói thế vội cúi người xuống kiểm tra.
Thẩm Trĩ xách ống quần cao lên, lúc ngẩng lên đúng lúc đụng phải tầm mắt đang rũ xuống của Thẩm Hà.
Anh liếc cô một cái, không lên tiếng, tiếp tục ngó chừng đôi giày.
Thẩm Trĩ vô duyên vô cớ có chút xấu hổ: “Chẳng có gì đẹp mà nhìn cả.”
Anh chỉ trả lời: “Đi mua một đôi mới đi.”
Phạm vi hoạt động của họ không lớn lắm.
Cũng chỉ ngồi xe taxi ra khỏi khách sạn mấy phút, sau đó dừng chân trên một sạp hàng ở phố đi bộ mua bánh tôm.
Dù sao cũng không đưa phiên dịch Tiếng Việt đi cùng, mà mua chút đồ thôi, chỉ cần dựa vào tiếng Anh và ngôn ngữ cơ thể là có thể giao tiếp được.
Trong quá trình chờ đợi đồ được chế biến, cuối cùng Thẩm Trĩ kìm lòng không đậu hỏi: “Đêm nay không phải quay phim à?”
Thẩm Hà không nói chuyện.
Cô hỏi tiếp: “Ngày mai có phải là cảnh cuối ở Sài Gòn không?”
Thẩm Hà vẫn lặng yên như cũ.
Thẩm Trĩ biết anh vẫn đang trong dư âm của trạng thái công việc.
Sắc trời dần trở nên ảm đạm, bên đường có rất nhiều xe máy đa sắc màu phóng tới chạy lui, Thẩm Trĩ lo Thẩm Hà không chú ý, giơ tay ra kéo anh.
Đúng như dự đoán anh chẳng hề cảm nhận được.
Cô thẩm thở dài một hơi, dứt khoát khoác lấy cánh tay anh, dù sao thì hành động thân mật kiểu này cũng làm nhiều rồi, căn bản không đáng để nhắc tới.
“Anh ăn cái này ngày mai trạng thái tinh thần không vấn đề gì chứ?” Thẩm Trĩ hỏi anh, đồng thời cũng hỏi trợ lý đi theo đằng sau.
Bánh tôm được làm xong, Thẩm Hà nhận lấy rồi thanh toán tiền.
Anh chẳng nói hai lời, nhét thẳng vào tay Thẩm Trĩ, hệt như người máy có phản ứng chậm chạp, lúc này anh mới trả lời: “Là cho em ăn, không phải cho tôi.”
“Nhiều dầu mỡ thế này?” Thẩm Trĩ cau mày, chẳng hề cảm kích chút nào, “Anh không thể mời tôi ăn cái kia, trước đó Âu Dương Sanh nói với tôi đó, cỏ với thạch sữa trộn với nhau đó___”
*Thực ra bả Trĩ đang nói tới chè Khúc bạch đó mọi người.
Thẩm Hà hỏi: “Là thứ gì?”
“Là cái gì vậy?” Thẩm Trĩ cũng quay đầu lại, ném vấn đề này cho Tiểu Thu.
Ánh mắt Tiểu Thu xẹt qua tia sáng, suy nghĩ trong chốc lát, bắn ra mấy âm tiết tiếng Việt Nam trong ấn tượng.
“Món này trong khách sạn cũng có.” Thẩm Hà nói, “Quay về rồi ăn.”
Nhưng đi ra ngoài khá xa, anh mới phản ứng lại: “Có lẽ em không ăn quen đâu? Món đó ngọt lắm.”
Trên đường tiện thể mua cốc cà phê sữa.
Trước khi quay về, trời đã chập choạng tối.
Trời tối ở Việt Nam không sớm cũng chửng quá muộn, trên khoảng đất trống rộng rãi nơi hè phố tập trung khá nhiều nam nữ đủ mọi lứa tuổi, bắt đầu nhảy múa theo tiếng nhạc